Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 222 - Chương 222: Không Còn Cơ Hội

Chương 222: Không Còn Cơ Hội Chương 222: Không Còn Cơ Hội

Chương 222: Không Còn Cơ Hội

Lý Hạo chuyên tâm luyện quyền suốt một giờ đồng hồ, chủ yếu là để tiêu hóa bớt một ít lực lượng huyết ảnh trong thân thể.

Hắn cảm thấy sớm thôi, nội kình ở tứ chi đều có thể phóng ra ngoài.

Mặc dù tiến bộ rất nhanh nhưng Lý Hạo vẫn không vừa lòng.

Bây giờ là thời kỳ hắn đang bừng bừng phấn chấn. Lực lượng huyết ảnh, sức mạnh của ngọc kiếm, năng lượng thần bí đều đang chồng chất trong cơ thể. Năng lượng thần bí còn có thể tùy thời mà kiếm thêm, nhưng về sau, nếu không có Tinh quang năng của ngọc kiếm và năng lượng đặc thù của huyết ảnh thì e rằng sẽ dẫn đến việc thăng cấp tiếp theo cực kỳ chậm chạp.

Đối với Lý Hạo mà nói, ở Ngân Thành đầy rẫy nguy hiểm này, việc chỉ mới vừa vào Phá Bách không đủ để hắn an tâm.

Ầm!

Một quyền cuối cùng, Lý Hạo tạm ngưng Cửu Đoán Kình để chuyên tâm sử dụng Ngũ Cầm Thuật, lại lần nữa giống như Viên Hầu nhanh nhẹn không gì sánh được, hắn nhanh chóng di chuyển qua lại trong sân.

Mà tầm mắt của hắn cũng đồng thời hướng về phía cửa ra vào.

Cách nhà hắn tầm mấy trăm mét là căn hộ của Kiều Bằng.

Hình như Kiều Phi Long không ở bên này.

Bấy giờ, trong nhà Kiều Bằng xuất hiện một chùm sáng tròn khá lóa mắt, đến nỗi cách mấy trăm mét mà Lý Hạo vẫn có thể trông thấy.

Trong lòng hắn liền hiểu rõ, đây chính là vị siêu năng giả cấp độ Nguyệt Doanh kia!

Ở tổng bộ mỏ quặng Kiều thị, ngoại trừ Kiều Phi Long thì vẫn còn có vài cường giả khác, hiện giờ xem ra tên Nguyệt Doanh mà hắn từng gặp khi đến khảo sát hẳn là đang ở đây.

Không biết chỉ là tình cờ hay là đối phương đang theo dõi hắn…

Lý Hạo không quan tâm, cho dù một loạt gân cốt vang lên thì thực lực hắn biểu hiện ra cũng chỉ ở mức Trảm Thập, không ảnh hưởng gì tới đại cục, sẽ không có ai quá mức để ý.

Nếu hắn không tiến vào mức Trảm Thập mới là có vấn đề, điều đó thể hiện hắn quá phế, không phù hợp với tiêu chuẩn thu nhận đồ đệ của Viên Thạc.

Lý Hạo liếc nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ đi làm.

Lý Hạo thu dọn sơ qua một chút, vọt vào phòng tắm rửa thay quần áo sạch sẽ rồi đi ra ngoài.

. . .

Bên ngoài sân.

Xe của Kiều Bằng đã đợi sẵn ở cửa ra vào. Hôm nay không phải Kiều Bằng lái xe mà là vị cường giả cấp Nguyệt Minh kia, nhìn có vẻ trầm tính, cảm giác tồn tại rất thấp.

Cửa sổ xe kéo xuống.

"Lý tuần sát!"

Kiều Bằng rất nhiệt tình, tươi cười nói: "Hôm qua tiếp đón không được chu đáo, việc này khiến cha ta cũng khiển trách ta một trận. Chuyện liên quan tới Liễu Diễm, ta đã suy nghĩ cả một đêm... Trời đất nơi nào mà không có cỏ thơm, Kiều Bằng ta không cần thiết vì một nữ nhân mà đắc tội với Lý tuần sát!"

"Lý tuần sát, nếu nể mặt ta, đêm nay ta làm chủ mời tiệc ở nhà hàng Ngân Thành, oan gia nên giải không nên kết. Coi như ta tạ lỗi với Liễu đội trưởng cùng Lý tuần sát, có được không?"

Lý Hạo liếc mắt nhìn gã, khoát khoát tay, hơi mất kiên nhẫn, "Quên đi, ta không có hứng thú kết bạn cùng Kiều đại thiếu gia, hơn nữa... Cho dù có kết giao cũng nên kết giao với Kiều lão gia mới phải!"

Dứt lời hắn liền đạp xe rời đi.

Lời nói rất thẳng thắn, ngươi không xứng!

Cha ngươi tới đây thì may ra ta còn nguyện ý kết giao.

Kiều Bằng khẽ nhíu mày nhưng khôi phục bình tĩnh lại rất nhanh, dõi mắt nhìn Lý Hạo đã đi xa, một lát sau mới nói: "Trần thúc, hắn đã vào cảnh giới Trảm Thập rồi sao?"

"Ừ."

Lái xe trả lời một câu, cũng nhìn thoáng qua Lý Hạo, đoạn nói: "Có lẽ là mới tiến vào Trảm Thập được mấy ngày, ta cảm nhận được một chút khi xem hắn luyện quyền sáng nay. Quyền pháp có chút chậm chạp, thường xuyên xuất hiện gián đoạn, rõ ràng là không quá thông thạo. Xem ra trước đó Viên Thạc vẫn chưa truyền võ đạo chân chính cho hắn."

Sáng sớm Lý Hạo luyện quyền, chuyển đổi phương pháp hô hấp nhiều lần nên thường xuyên bị đình trệ, là một cường giả cấp độ Nguyệt Doanh, người lái xe hiển nhiên có thể cảm nhận được.

Đây rõ ràng là vấn đề mà người mới nào cũng sẽ gặp phải!

Đương nhiên, xuất hiện trên người Lý Hạo cũng không bất ngờ. Bởi vì đối phương chỉ mới gia nhập giới võ đạo gần đây, chỉ cần tìm hiểu một chút liền biết rõ trước kia Lý Hạo chỉ tiếp xúc sơ sơ, gần như không hiểu gì nhiều về võ đạo.

Kiều Bằng cười cười, cũng không thấy ngạc nhiên.

Gã nói: "Ỷ có Viên Thạc làm chỗ dựa để trở thành phó bộ trưởng mà thôi, Tuần Dạ Nhân quả đúng là rất biết vuốt mặt nể mũi. Lý Hạo chỉ vừa mới vào Trảm Thập, hơn nữa hoàn toàn là dựa vào việc tích tụ năng lượng thần bí để đi lên, vậy mà cũng dám ngồi đó lãnh đạo mấy vị Nguyệt Minh... Cũng không biết trong đầu mấy người kia suy nghĩ như nào!"

Người lái xe không lên tiếng.

Kiều Bằng tiếp tục nói: "Có điều gia hỏa này mặc dù dựa vào Viên Thạc mà hoành hành ngang ngược, nhưng lại vẫn rất giữ nguyên tắc của bản thân. Đúng giờ tan tầm, đúng giờ đi làm... Cũng là người hiếm thấy!"

Trở thành phó bộ trưởng của Tuần Dạ Nhân, Lý Hạo vẫn ngày ngày đúng giờ có mặt ở cơ quan, hơn nữa còn tự đạp xe đạp tới chỗ làm, không thể không nói, rất hiếm thấy được người nào như thế!

Đương nhiên, cũng có thể là do tùy tiện đắc thế nên còn chưa học được cách sống của người ở cấp bậc này.

Kiều Bằng nhìn thoáng qua bóng lưng Lý Hạo đã khuất xa, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc tay, người lái xe lập tức khởi động máy, chậm rãi chạy thẳng về hướng mỏ quặng Kiều thị.

Tiếp xúc với Lý Hạo chỉ là vì muốn thuận tiện quan sát một chút.

Hiện tại không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Có điều như Kiều Phi Long từng dặn, gã cũng không cần thiết áp sát quá gần, Lý Hạo không nguyện ý cùng ăn cơm thì Kiều Bằng cũng vui vẻ chấp nhận, dù sao càng đỡ thêm phiền phức.

Cái tên kia nhiều lần chế nhạo gã, mặc dù gã không buồn tính toán với hắn nhưng cũng nhịn không được khó chịu trong lòng.

. . .

Lầu chấp pháp.

Lý Hạo đúng giờ đến cơ quan.

Nhưng hắn không vào phòng làm việc của mình mà đi thẳng đến phòng làm việc của Liễu Diễm.

Tối hôm qua không thấy Liễu Diễm, người này thế mà lại tan làm sớm, không thể không nói thật sự hiếm thấy.

"Ái chà, mặt trời mọc lên từ đằng tây sao?"

Liễu Diễm nhìn thấy Lý Hạo, không nhịn được trêu chọc.

Hiếm khi mới thấy gia hỏa này chủ động chạy tới phòng làm việc của nàng. Bình thường trừ khi đến đưa tin, còn không thì Lý Hạo rất ít khi ghé qua.

Lý Hạo nhe răng cười cười xem như chào hỏi, "Tỷ, mới một đêm không gặp mà xinh lên nhiều đó!"

"Hừ!"

Liễu Diễm xì một tiếng khinh miệt, Lý Hạo lại ngơ ngác. Gì vậy? Hắn vừa khen nàng mà, khách sáo một chút, sao nàng lại tức giận?

Liễu Diễm thấy hắn không hiểu thì nhịn không được cười mắng: "Nói hươu nói vượn, cái gì mà một đêm không gặp lại xinh hơn. Đây không phải là khen người ta mà là giống với mắng người ta hơn đấy! Tỷ tỷ của ngươi là một quả phụ, phải là ngày càng gầy gò tiều tụy mới đúng, ngươi lại khen ta xinh hơn thì chẳng phải là rất có vấn đề hay sao?"

Lý Hạo hoàn toàn mờ mịt, rốt cuộc là vấn đề chỗ nào?

Thôi được rồi, nếu nàng ta đã nói có thì cứ cho là vậy đi.

Liễu Diễm cười khanh khách, cũng không so đo vấn đề này nữa, chỉ hỏi: "Đến chỗ ta làm gì?"

"Tặng lễ vật!"

Lý Hạo nhấc cái rương lên, "Hôm qua ta đi tới mỏ quặng Kiều thị, Kiều Phi Long đã đưa ta 10 khối năng lượng thần bí nói là đưa cho ngươi làm quà tạ lỗi."

Sắc mặt Liễu Diễm lạnh băng!

Nàng nhìn thoáng qua Lý Hạo, Lý Hạo vẫn như cũ cười cười, "Tỷ, không dùng thì quá lãng phí! Dù tỷ có muốn hay không thì ta cũng đã nhận rồi."

Liễu Diễm khẽ nhíu mày, mất hứng nói: "Ngươi tự dùng đi!"

Nàng thật sự khó chịu, có điều vẫn ráng nhẫn nhịn không nói ra miệng.

Có nhiều thứ có thể nhận, nhưng có những thứ tuyệt đối không thể cầm.

Kiều thị đưa cho nàng 10 khối năng lượng thần bí đại biểu cho cái gì?

Đó là tiền mua mạng!

Thế mà Lý Hạo còn dám nhận về. Rõ ràng hắn cũng biết chuyện, thậm chí đích thân nàng là người kể cho hắn nghe. Vậy mà…

Liễu Diễm cố đè nén cơn phẫn nộ trong lòng, 10 khối năng lượng thần bí... Được lắm, nếu như Lý Hạo chấp nhận được thì cứ mang về mà dùng.

Bộ dáng Lý Hạo lén la lén lút hệt như tên trộm, xích lại gần Liễu Diễm, thấp giọng thì thầm: "Hiện tại nếu không nhận thì ta sợ về sau sẽ không còn cơ hội!"

Bình Luận (0)
Comment