Chương 224: Thử Thách Đầu Tiên Dành Cho Lưu Long
Ngân Thành cổ viện.
Lưu Long cũng không gióng trống khua chiêng thông báo với cổ viện là ông sẽ tới, ông chỉ đơn giản muốn đến thăm hỏi Viên Thạc một lần.
Tuy nói lần bái phỏng này chủ yếu là vì mục đích khác, nhưng hiện giờ Lưu Long ngồi trên xe vẫn nghiêm túc như cũ. Sắc mặt có chút ngưng trọng, không để ý tới Lý Hạo lái xe thế nào, trên đường đi đều giữ trạng thái yên lặng từ đầu đến cuối.
Lý Hạo vừa lái xe vừa cố gắng làm dịu bầu không khí, "Lão đại, ngươi không cần thiết phải khẩn trương như vậy, lão sư của ta rất dễ nói chuyện..."
Lưu Long liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.
Đây không phải lần đầu tiên ông gặp Viên Thạc, trước kia đã gặp rất nhiều lần.
Nhưng mà chính thức thăm hỏi thì có lẽ là lần thứ hai.
Lần thứ nhất là cha ông mang ông tới bái kiến Viên Thạc, hy vọng Viên Thạc có thể nhận ông làm đồ đệ. Cửu Đoán Kình gia truyền nhà ông có quá nhiều tác dụng phụ, trong khi Ngũ Cầm Thuật của Viên Thạc lại nổi danh là phương pháp dưỡng sinh.
Ở thời điểm ấy, tình trạng của cha ông đã vô cùng cấp bách, hai cánh tay xuất hiện vô số những tổn thương khó lành, không cách nào có thể toàn lực vung đao.
Đến nay Lưu Long vẫn còn nhớ rõ một màn kia, khi Viên Thạc cự tuyệt ông ta, sự bi thương và bất lực của cha ông hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cho nên cha ông mới không hy vọng ông tiếp tục luyện Cửu Đoán Kình, thậm chí còn không muốn ông luyện võ.
Nhưng Lưu Long tự biết, thân là con trai của Ngân Thương Lưu Hạo, tên tuổi của cha ông ở Ngân Nguyệt hành tỉnh này không nhỏ, kẻ thù cũng không thiếu, nếu ông không luyện võ để khiến bản thân mình mạnh lên, thì có lẽ ngay khi cha vừa nằm xuống, chỉ sợ Lưu gia cũng tiến vào con đường bị diệt môn.
Cho nên sau khi Viên Thạc từ chối thu nhận đồ đệ, mặc dù không đành lòng nhưng cuối cùng Lưu Hạo vẫn truyền Cửu Đoán Kình cho Lưu Long.
Con đường này không dễ đi, một khi đã bước lên thì sẽ không có đường lùi lại.
. . .
Chiếc xe đột ngột thắng cái két làm Lưu Long giật mình thoát ra khỏi ký ức. Ông nhìn thoáng qua tiểu viện phía trước, sau đó hít sâu một hơi rồi mở cửa bước xuống xe.
Cửa tiểu viện đã sớm mở rộng.
Trong sân, Viên Thạc đứng ở cửa ra vào, tươi cười nhìn hai người đang đi đến.
Lưu Long bước từng bước một đến gần.
Vẫn chưa tới gần tiểu viện mà một cỗ uy thế ngất trời đã ép về phía ông.
Bước chân Lưu Long chậm lại, ủng da giẫm xuống lòng đất.
Ông ngẩng đầu nhìn về phía Viên Thạc.
Viên Thạc vẫn tươi cười như cũ, ông cũng không nói chuyện, nhưng ánh mắt lại như đang nói: Lưu Long, nếu như hôm nay ngay cả thực lực bước vào tiểu viện của ta mà ngươi cũng không có. Vậy thì từ bỏ tư cách bước vào Đấu Thiên Đi!
Đây là khảo nghiệm của võ sư Đấu Thiên giành cho ông!
Lưu Long tự hiểu, ngay cả cái này mà ông cũng không làm được thì làm sao xứng nói tới chuyện tấn cấp Đấu Thiên?
Mà đã không có cách nào bước vào Đấu Thiên thì cũng không cần thiết phải lãng phí thời gian của Viên Thạc.
Ánh mắt Lưu Long lạnh nhạt, lần nữa nhấc chân bước về phía trước.
Oanh!
Từng mảnh gạch dưới đất vỡ ra, hiện lên những vết nứt.
Lý Hạo ở bên cạnh ông vẫn giống như ngày thường nhàn nhã tiến về phía trước, hắn có thể cảm nhận được khí thế của lão sư. Nhưng lão sư không nhằm vào hắn, hơn nữa hắn đã từng cảm thụ qua một lần, cho nên cảm giác áp bách không quá mạnh đối với hắn.
Giờ phút này, Lý Hạo cũng chú ý tới Lưu Long.
Mỗi một bước đi của vị đội trưởng đều đang cố hết sức.
Giữa Đấu Thiên và Phá Bách có sự chênh lệch cực lớn!
Lưu Long vốn là Phá Bách đỉnh phong, vậy mà dưới khí thế áp bách của lão sư lại bước đi vô cùng gian nan.
Trong thoáng chốc, dường như Lý Hạo nghe được cả tiếng sóng biển chập trùng.
Đúng vậy, bên tai hắn bất chợt vang lên âm thanh ‘ầm ầm’ của sóng biển vỗ vào bờ cát.
Hắn quay đầu nhìn sang Lưu Long, bấy giờ, nội lực trong cơ thể Lưu Long bạo phát tầng tầng lớp lớp tựa như sóng biển cuồn cuộn. Nội lực cường đại mãnh liệt phóng ra, hỗ trợ ông phá bỏ bớt áp lực, từng bước từng bước tiến vào sân.
Im lặng đọ sức!
Giờ phút này, Lý Hạo bỗng có chút hâm mộ.
Đúng vậy, hắn hâm mộ Lưu Long, ít ra ông có tư cách được hưởng thụ loại đãi ngộ này.
Về phần hắn thì lão sư chưa từng khảo nghiệm như vậy.
Bởi vì Lý Hạo còn cách việc cảm ngộ 'thế' một đoạn đường rất xa.
Lý Hạo dừng lại, sau đó đi vòng ra phía sau Lưu Long.
Một giây sau, một cỗ uy thế mờ nhạt từ đáy lòng xông lên, một lực áp bách từ trên trời ép thẳng xuống.
Lý Hạo cố ý đi sau lưng Lưu Long chính là muốn cảm thụ một chút khí thế của lão sư.
Không phải loại 'thế' bao dung kia mà phải là 'thế' cố ý nhằm vào mục tiêu.
. . .
"Ồ."
Viên Thạc phía trước nhướng mày nhìn thoáng qua Lý Hạo.
Tiểu đồ đệ của ông cũng thật thú vị!
Không ngờ hắn cũng nghĩ tới việc thử sức một phen.
Mặc dù Lưu Long gần như đang phải tiếp nhận tất cả ‘thế’ công kích mà Viên Thạc ông nhằm vào, nhưng phải biết Lý Hạo còn chưa đạt đến giai đoạn cảm ngộ ‘thần ý’, cho nên dù chỉ tràn lan ra một chút thì cũng đủ để Lý Hạo phải ăn quả đắng.
Viên Thạc không để ý tới Lý Hạo, muốn thử thì cứ thử đi.
Mở mang kiến thức về việc đối diện với kẻ địch thật sự cũng giúp được hắn một chút, ít nhất để Lý Hạo biết cái gì gọi là Đấu Thiên.
Giờ phút này, ánh mắt Viên Thạc chủ yếu vẫn tập trung ở trên người Lưu Long.
Ông cũng nghe được tiếng sóng biển đang cuộn trào!
Xem ra Lưu Long cũng có một ít cảm ngộ, chỉ tiếc là ‘thế’ của ông ta quá yếu.
Viên Thạc nhướng mày.
Ngay một khoảnh khắc này, Lưu Long bỗng quát một tiếng, giẫm mạnh chân xuống, mặt đất nứt ra, tầng tầng nội kình từ hai tay bộc phát, lan tràn đến toàn thân.
Hai bên tay áo khoác lập tức rách nát thành từng mảnh nhỏ, lộ ra hai cánh tay có vết máu loang lổ!
Không sai, đều là máu!
Chỉ là bình thường Lưu Long vẫn luôn che giấu bên trong áo khoác nên không ai chú ý tới.
Thời khắc này, hai tay Lưu Long tựa như sóng biển chập chờn, mỗi một lần chấn động đều tràn ra lượng máu lớn.
Hai tay khó chịu nổi gánh nặng đang đè áp!
Lực chồng chất của Cửu Đoán Kình quá mạnh, mà tố chất thân thể của Lưu Long so với sức công phá của Cửu Đoán Kình thì lại quá yếu.
Ba lần điệp gia, bốn lần điệp gia, năm lần điệp gia. . .
Liên tiếp đến lần thứ bảy... Cơ bắp rung động bảy lần, đột nhiên bịch một tiếng, máu bắn tung tóe ra bốn phía.