Sắc mặt Lưu Long thay đổi.
Ông thật sự chịu không nổi!
Không chịu nổi lần thứ tám, cũng không chịu nổi lần thứ chín, tuy ông có thể thực hiện cửu điệp kình, nhưng tình trạng thân thể ông không cho phép ông phát huy sức mạnh chân chính của Cửu Đoán Kình.
Nhưng mà... Ông nhìn thấy khoảng cách giữa mình và Viên Thạc chỉ còn lại có mấy mét, trong lòng thật sự không cam tâm.
Năm đó ta không thể trở thành học trò của ngươi, ngươi chê ta phế vật.
Hôm nay, Cửu Đoán Kình của ta đã đến mức này, nhưng mà vẫn như cũ khó với tới gần ngươi... Bí thuật Lưu gia thật sự thua kém nhiều so với Ngũ Cầm Thuật của ngươi như vậy sao?
"Hừ!"
Quát khẽ một tiếng, sức mạnh chồng lên 8 lần liên tục!
Két!
Giờ phút này, không chỉ mỗi mạch máu mà thậm chí là xương cốt của Lưu Long cũng khó chống đỡ nổi.
Gân xanh của ông lộ ra... Không, đó là màu đỏ như máu của kinh mạch, máu nhanh chóng thẩm thấu ra bên ngoài.
Lưu Long cưỡng ép bản thân thực hiện bát điệp kình.
Một quyền vung tới, tiếp tục tiến lên.
Lý Hạo ở phía sau sắc mặt cũng đã đỏ bừng, hắn gian nan tiến về phía trước, uy thế áp bách lại càng ngày càng mạnh. Giờ phút này, Lý Hạo đã cảm nhận được sự chênh lệch to lớn giữa Đấu Thiên và Phá Bách.
Không thể nào so sánh với nhau được!
Hắn chỉ tiếp nhận một chút áp lực mà Lưu Long không thể ngăn được, vậy mà cảm giác chèn ép lúc này đã khiến bản thân hắn như muốn vỡ tung ra.
Có điều tố chất thân thể Lý Hạo lại rất mạnh.
Ít nhất hắn chưa xuất hiện tình huống đổ máu kinh khủng như Lưu Long.
Lý Hạo chỉ cảm thấy áp lực trên tâm lý, còn áp lực trên thân thể thì không có bao nhiêu.
"Hừ!"
Lý Hạo kêu lên một tiếng đau đớn, từ bỏ Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật để chuyển sang vận chuyển Cửu Đoán Kình. Nội kình điệp gia, một lần, hai lần, ba lần!
Tam kình chồng lên nhau!
Nội lực chồng chất, Lý Hạo cũng không tập trung ở tay mà là tập trung ở trên hai chân. Một cước đạp xuống làm nứt gạch, từng bước tiến lên, nhất thời khiến hắn cảm thấy giảm nhẹ áp lực hơn hẳn.
Đúng vào lúc này, giọng nói của Viên Thạc truyền đến: "Còn muốn thử sao? Sau tầng thứ chín thì xem như hai tay của ngươi sẽ triệt để phế bỏ."
Lưu Long dừng bước, sự không cam tâm thể hiện rõ trong ánh mắt.
Ông nhìn về phía Viên Thạc, siết chặt hai tay đẫm máu.
Chín lần, ông dám sao?
Không dám!
Không phải ông sợ chết, cũng không phải sợ phế, ông chỉ sợ bản thân vừa mới kéo được đội săn quỷ lên làm Tuần Dạ Nhân thì kẻ làm đội trưởng như ông lại mất đi lực chiến đấu... Vậy thì ông sẽ không bảo vệ được bọn họ nữa, ông sẽ có lỗi với rất nhiều người.
"Hừ!"
Một tiếng hừ thể hiện sự không cam tâm, còn mang theo chút phẫn nộ!
Lưu Long cắn chặt hàm răng, đứng lặng im tại chỗ. Ông không biết mình nên dùng tâm tình nào để đối mặt với người trước mắt này.
Viên Thạc!
Mà đối diện, Viên Thạc bỗng lên tiếng: "Sóng biển quét ngang thiên địa... Cửu Đoán Kình... Lưu Long, sóng biển cũng có lửa giận!"
Âm thanh Viên Thạc bình tĩnh: "Có người nói, biển động chính là biển cả đang phẫn nộ! Chỉ là sóng biển thì tính là thiên uy gì chứ? Chỉ khi nào biển động mới thật sự là thiên uy! Chỉ sợ ngươi chưa từng thấy qua biển động! Sơn băng địa liệt, quét sạch đất trời!"
"Biển của Ngân Nguyệt hành tỉnh chỉ là biển trong đất liền. Nó quá nhỏ, cũng quá yếu!"
"Ngươi nên đi ra ngoài nhìn xem. Ở ngoài Ngân Nguyệt hành tỉnh, nơi có biển lớn chân chính, cũng có biển động thật sự... Ta từng gặp qua cơn biển động khủng khiếp, một tòa thành lớn trong nháy mắt đã hóa thành đại dương! Những kiến trúc cao lớn cũng ầm ầm sụp đổ! Võ sư mạnh cách mấy cũng đều bị đánh gục trong tích tắc!"
"Phá được ngàn người?"
"Lục Địa Thần Tiên?"
Viên Thạc cảm khái: "Trong một khắc biển động này sẽ nói cho ngươi biết cái gì mới thật sự gọi là biển động! Cho dù ngươi có vũ khí lớn mạnh tới đâu, cho dù thân thể ngươi có cường tráng cỡ nào, một khi sóng lớn đánh tới, ngươi cũng sẽ hóa thành bột mịn!"
Lục Địa Thần Tiên chỉ địch nổi ngàn người.
Nhưng biển động thì có thể hủy diệt hàng trăm vạn nhân khẩu của một tòa thành chỉ trong tích tắc.
Lưu Long khẽ nhíu mày, giống như có điều suy nghĩ.
Ông từng khuyên Lý Hạo nên đi quan sát biển một lần, kết quả Viên Thạc lại bảo biển mà Lưu Long ông nhìn vẫn chưa đủ lớn, quá nhỏ bé. Biển động thật sự không phải là như thế!
"Viên lão, cho dù có được tận mắt nhìn thấy biển động chân chính thì thân thể này của ta... Chỉ sợ cũng không thể gánh vác được."
Viên Thạc bật cười, không vội trả lời mà là hỏi ngược lại: "Ngươi đã từng thấy qua biển cả bị biển động phá hủy chưa?"
Lời này vừa nói ra, Lưu Long có chút thất thần.
Biển cả... Sẽ bị biển động phá hủy sao?
Có ý gì?
Mà Lý Hạo ở phía sau cũng đang tự hỏi.
Hắn chưa từng thấy biển nhưng đã từng nhìn thấy hồ.
Sóng ở trong hồ có thể phá hủy cả một cái hồ ư?
Không thể nào!
Bất quá Lý Hạo rơi vào trầm tư, lão sư là học giả vĩ đại nhất mà hắn từng biết, chắc chắn ông sẽ không nói những điều vô lý.
"Sóng biển... Biển động... Nội lực... Thế..."
Bỗng chốc, ánh mắt Lý Hạo khẽ động.
Hắn đột ngột phóng ra một cỗ nội lực, nội lực bắt nguồn từ bên trong cơ thể.
Phá Bách, dập tắt nội lực.
Cửu Đoán Kình phá hủy thân thể là bởi vì nội lực bừng bừng phấn chấn, ẩn chứa ở bên trong.
Sóng biển vốn trôi nổi trên biển, có thể chồng nội lực này lên bên trên hay không?
Ngay tại giây phút Lý Hạo nghĩ đến những thứ này, cơ thể không tự chủ được bộc phát một cỗ nội lực cực mạnh.
Một giây sau, nội lực bộc phát phóng ra lần nữa, hắn vận chuyển Cửu Đoán Kình, vốn muốn chồng điệp nhưng trong nháy mắt lại tán loạn.
Nội lực phóng ra ngoài và hai lần điệp kình đều không làm được.
"Vì sao?"
Trong lòng Lý Hạo tự hỏi. Sóng biển cũng vậy mà nước hồ cũng thế, đều là liên miên không dứt, có thể điệp gia càng lúc càng mạnh, nhưng tại sao nội lực lại không thể?
Rõ ràng bản chất của chúng giống nhau.
Cả nội lực lẫn nhục thân kỳ thật đều là một thể, đều bắt nguồn từ thân thể con người.
"Lẽ nào thân thể là cầu nối?"
Giờ phút này, Lý Hạo nhìn về phía hai bàn tay, lại rơi vào trầm tư. Hắn nhớ tới quyển sách cổ đã đọc thuộc lòng trước đó, trong đó có một vài ghi chép như thế này.
Thân thể làm cầu nối dựng Thiên Địa Môn.
Trong ngoài giao tiếp, thân thể làm gốc...
Hắn không hiểu lắm nhưng lúc này lại giống như cảm giác được gì đó.
Một giây sau, nội lực thu về không còn được giải phóng.
Không nắm giữ được!
Sau đó Lý Hạo duỗi ngón trỏ ra, một vòng nội lực nhàn nhạt bộc phát. Qua một hồi, đạo nội lực thứ hai chồng điệp cũng đặt ở bên ngoài, chồng điệp ở bên ngoài.
Hai nội lực mạnh mẽ, khó khăn cùng chồng điệp lên một chỗ.
Trong lòng Lý Hạo hơi động!
Ngoại phóng không cách nào chồng điệp được là bởi vì bề mặt quá lớn, mặt tiếp xúc quá rộng nên sẽ dễ dàng bị tán loạn.
Có thể thu nhỏ bề mặt lại được chứ?
Bề mặt lớn bằng một đầu ngón tay!
Trong nháy mắt, lại một luồng nội lực chồng lên phóng ra. Chỉ cần nội lực bộc phát nhanh vậy vì sao bên ngoài chồng điệp không được?
Chỉ cần một đạo nội lực đầu tiên không tràn lan, đạo phía sau nhanh chóng đuổi theo, vì sao vẫn không thể?
Luồng thứ ba!
Đùng một tiếng, nội lực bị vỡ cuốn lên một cái vòng xoáy nho nhỏ.
Lưu Long đang suy nghĩ, nghe được âm thanh thì đột nhiên quay đầu.
Trong nháy mắt, sắc mặt Lưu Long thay đổi.
Giờ phút này, Lý Hạo đang thử nghiệm lần thứ hai. Một tầng nội lực bộc phát ra từ ngón trỏ, tầng thứ 2... Tầng thứ 3!
Chồng lên nhau ba lần!
Bịch một tiếng, ngón tay bắn ra một đạo kiếm khí!
Giờ phút này Lý Hạo có chút thất thần, hắn đang nghĩ tới môn bí thuật được ghi lại trong một quyển sách cổ đó, dùng một ngón tay giết người!
Ngón tay phóng ra kiếm khí!