Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 226 - Chương 226: Ngươi Gánh Nổi Không?

Chương 226: Ngươi Gánh Nổi Không? Chương 226: Ngươi Gánh Nổi Không?

Ngày đó, khi nhìn cái này, Lý Hạo không coi nó ra gì, nhưng hôm nay hắn từ trên đầu ngón tay của mình bắn ra một nguồn năng lượng.

Chỉ lực từ ngón tay bắn ra, trực tiếp đánh trên mặt đất làm mặt đất xuất hiện một cái hố nhỏ.

Lưu Long trước mặt trợn to hai mắt.

Nội lực phóng ra ngoài!

Không chỉ như vậy, phía dưới nội lực còn xuất hiện hiện tượng chồng nhau bên ngoài cơ thể...

Ông trợn mắt há mồm nhìn về phía Lý Hạo.

Phá Bách!

Phá Bách thì cũng thôi đi, tên gia hỏa này thế mà còn có thể chồng điệp Cửu Đoán Kình bên ngoài cơ thể!

Làm sao có thể?

Giờ phút này, ông đã rất rõ ý của Viên Thạc, làm gì có sóng biển phá hủy biển cả. Bản thân chính là biển cả, nội lực chính là sóng biển!!!

Vậy mà để nội lực phá hủy chính mình, đây chính là vấn đề.

"Lý Hạo!"

Lưu Long thì thào một tiếng, trong chốc lát một nỗi buồn chán từ trong lòng truyền tới.

Ông đột nhiên quay đầu nhìn về phía Viên Thạc, đầu hơi cúi thấp: "Năm đó Viên lão chưa từng nhận ta làm đồ đệ, nói ta ngu dốt, là Lưu Long ta không tự biết mình, tự nhận thiên phú của bản thân cũng tạm được. Hôm nay nhìn thấy Lý Hạo ta mới hiểu được... Ta ngu xuẩn cỡ nào!"

Giờ phút này, ông cúi thấp đầu.

Uể oải cùng bi thương không nói ra được!

Cuối cùng vẫn là do ông ta ngu ngốc.

Mà Lý Hạo lại chỉ cần mấy câu của Viên Thạc là có thể cảm ngộ ra rất nhiều đồ vật, thậm chí hắn còn có thể chồng chất nội lực bên ngoài cơ thể... Lưu Long xấu hổ không chịu nổi.

Người so với người, thật tức chết người.

Thì ra con người thật sự có phân chia thiên phú.

Lý Hạo ở phía sau cũng đã thanh tỉnh, há miệng muốn lên tiếng... Nhưng cuối cùng lựa chọn im lặng.

Hắn có chút xấu hổ. Thật ra cũng không phải là công lao của hắn. Chỉ là bản thân từng thấy qua một vài sách cổ và đọc qua một vài đồ vật rất kỳ quái, cho nên hắn mới nghĩ tới kiếm đầu tiên.

Mà Lưu Long lại chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ này.

Nói một cách đơn giản, trình độ văn hoá của Lưu Long... Có chút khiếm khuyết, tri thức vẫn chưa đủ!

Đây không phải vấn đề thiên phú mà là vấn đề về kiến thức.

Nhưng hiện tại ánh mắt Viên Thạc cũng có chút kỳ quái. Ông nhìn thoáng qua Lý Hạo, nửa ngày liền bật cười: "Giống như bình thường thôi! Lưu bộ trưởng, vào đi! Nếu như vừa rồi ngươi có thể cảm nhận được, vậy hẳn cũng đã có chút thu hoạch!”

Lưu Long gật đầu, quay đầu nhìn về phía Lý Hạo, đột nhiên khom người: "Đa tạ!"

Lý Hạo nghẹn họng nhìn trân trối, còn muốn nói thêm gì đó nhưng Lưu Long đã dậm chân bước vào trong nhà.

Ông đã có đầu mối.

Có một số thời điểm, rất nhiều thứ bình thường chỉ cần đánh vỡ một lớp màng bên ngoài là có thể.

Hôm nay, Lý Hạo đã giúp ông phá vỡ lớp màng kia.

Lý Hạo gãi đầu một cái, có chút xấu hổ vừa có chút ảo não. Đang yên đang lành hắn phóng ra nội lực làm gì, lần này bị đội trưởng biết hắn đã vào Phá Bách. Làm sao còn có thể che giấu được?

Thật đáng tiếc!

Viên Thạc cười cười, quay người đi trước, nhưng sâu trong đáy mắt lại lộ ra một ý cười điên cuồng.

Để cho Lưu Long ngươi hết phách lối!

Nhìn xem, hôm nay đệ tử của ta đả kích ngươi đến đầu cúi rạp xuống đất. Năm đó lão tử nói ngươi ngu xuẩn ngươi còn không phục. Lần này phục chưa?

Lưu Long đi ở đằng sau, tâm trí lại là yên tĩnh chưa từng có.

Lần này dù vẫn không được giao lưu với Viên Thạc nhưng ông đã nhận được rất nhiều kiến thức.

Có lẽ, sau hôm nay thật sự sẽ có hy vọng, bước vào Đấu Thiên.

Với điều kiện tiên quyết là, bản thân có thể thực hiện được chín lần điệp kình ở bên ngoài cơ thể, ngộ được “Thế” chân chính.

…………

Đại sảnh Viên gia.

Viên Thạc tiến đến chỗ của chủ nhà, nói với Lưu Phong: “Mời ngồi.”

Về phần Lý Hạo... Hắn vẫn chưa có tư cách ngồi cùng. Thân là đệ tử thân truyền của Viên Thạc, ngay lúc này vẫn phải coi trọng tư lịch cùng với bối phận.

Không liên quan đến Lưu Long có phải là cấp trên của hắn hay không. Cho dù ông có là cấp dưới thì Lý Hạo cùng chỉ có tư cách đứng ở đấy, chịu trách nhiệm bưng trà rót nước.

Đây chính là quy tắc!

Quy tắc của võ sư, hiện tại Siêu Năng Giả chỉ coi trọng thực lực, rất nhiều quy tắc đã không được nhắc đến. Không thể nói là tốt hay xấu, dù sao giới võ sư cũng giống như không quá để ý quy tắc này như trước nữa.

Chỉ dựa vào thực lực, tôn sư trọng đạo cũng mất. Nhưng mà loại hành vi này trong mắt một vài lão võ sư chính là bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa.

Lý Hạo châm trà cho lão sư, sau đó lại châm trà cho Lưu Long.

Xong việc thì ngoan ngoãn đứng một bên, chờ hai người bọn họ nói chuyện với nhau.

Lưu Long nhìn Lý Hạo một chút, cũng không nói gì, lại nhìn Hắc Báo đang nằm sấp cách đó không xa... Bỗng nhiên muốn cười.

Không có lý do mà muốn cười!

Giờ phút này ông vẫn còn có tâm tư để nghĩ, lão tử thiếu mất một tên đệ tử bên người. Con chó này tại sao lại không hiểu chuyện đến rót cho ông một chén trà nhỉ?

Con chó con này cũng là Lưu Long ông truyền thụ công pháp cho nó.

Còn sớm hơn cả Viên Thạc!

Lưu Long thật sự đã dạy Cửu Đoán Kình cho Lý Hạo. Không chỉ đơn giản là pháp, mà còn có thuật. Lần trước ông đều đã dạy con chó này Tam Đoán Kình.

Không có mắt nhìn!

...

Mà Lý Hạo, thấy Lưu Long đang nhìn mình, rồi lại chuyển ánh mắt sang Hắc Báo... Hắn có chút giật mình, sau đó sắc mặt lại hơi xấu hổ.

Ý gì chứ?

Ý nói hắn giống Hắc Báo sao?

Lý Hạo trầm mặc không nói, bất đắc dĩ. Đội trưởng này, thế mà trong lòng cũng còn đen tối như vậy. Uổng công hắn cho rằng ông là người ngay thẳng!

Viên Thạc dùng nắp trà phủi phủi miệng chén trà, nhấp một ngụm nhỏ.

Ông đặt chén trà xuống, ánh mắt nhìn về phía Lưu Long: “Lý Hạo đã nói chưa?"

"Nói rồi."

"Nếu ngươi có thể thăng cấp tiến vào cấp Đấu Thiên thì có thể địch nổi ba người Nhật Diệu sư không?"

Viên Thạc nói thẳng: "Không phải lão phu xem thường ngươi. Cửu Đoán Kình Lưu gia của người, lực bộc phát rất mạnh, trong lòng lão phu hiểu rõ. Ngoài cái đó ra thì sao?"

Lưu Long hơi nhíu mi lại.

"Tốc độ nhanh?"

Viên Thạc nhàn nhạt nói một câu, lại khẽ cười nói: "Biết bay không?"

"Đạp không mà đi thì có thể tiến được bao nhiêu mét?"

"Nếu như đối phương Độn Thổ, ngươi bay trên trời thì đánh thế nào?"

"Võ công thiên hạ chỉ nhanh thì chưa đủ... Có thể là quá mức tuyệt đối, nhưng trong ba Siêu Năng Giả có một người am hiểu tốc độ, có thể chạy thoát. Lưu Long ngươi có thể dựa vào Cửu Đoán Kình đánh chết đối phương từ xa không?"

Lưu Long muốn nói lại thôi, sau nửa ngày vẫn lựa chọn trầm mặc.

Không được!

Viên Thạc bình tĩnh nói: "Có lẽ lực bộc phát của lão phu không vượt qua ngươi, điểm này không thể phủ nhận. Nhưng lão phu mạnh về mọi mặt, ta có thể đuổi có thể trốn, có thể công có thể thủ. Còn về phần một chút khuyết điểm ở lực công kích, ta có bảo vật trên người, còn không thể bù vào sao."

"Ngươi thì sao?"

Ông nhìn về phía Lưu Long: "Nếu như ta bỏ ra cái giá rất lớn giúp ngươi tiến vào Đấu Thiên, cuối cùng ngươi ngay cả ba người Nhật Diệu sư đều không thể giải quyết được. Ngược lại thả kẻ địch chạy thoát làm lộ ta với Lý Hạo. Đến lúc đó... Cho dù ngươi có chịu trách nhiệm, nhưng ngươi gánh nổi không?"

Sắc mặt Lưu Long thay đổi một hồi, lắc đầu: "Không nổi!"

Những lời nói hùng hồn trước đó, giờ phút này cũng bị nuốt ngược vào trong bụng.

Đúng vậy, nếu như đối phương am hiểu thuật trốn chạy, vậy ông phải ứng phó như thế nào?

Bình Luận (0)
Comment