Cửu Đoán Kình Lưu gia am hiểu nhất chính là công kích chính diện. Tốt nhất là địch nhân tấn công trực diện với ông, không chạy trốn. Đây là loại đối thủ mà người Lưu gia thích gặp nhất, mọi người cứng đối cứng, xem thử xem kẻ nào chết trước.
Viên Thạc rất thực tế, cũng rất thẳng thắn: "Lưu Long, ngươi cũng là võ sư, đồ đệ ta không hiểu nhưng ngươi chắc chắn phải hiểu! Giúp người tiến vào Đấu Thiên, tiến vào cái gọi là cảnh Lục Địa Thần Tiên, đối với võ sư mà nói thì nó có ý nghĩa như thế nào."
"Đồ đệ ta ngớ ngẩn, còn nói cho ta mượn bảo vật bí mật giúp ngươi trị thương... Ngươi cũng biết, đối với một võ sư khôi phục một vết thương cũ năm xưa có bao nhiêu khó khăn! Bao nhiêu võ sư đã chết ở ngay bước này. Hắn nói thì nhẹ nhàng! Không quản lý việc nhà thì không biết củi gạo quý bao nhiêu, đem bán cả nhà đi cũng không cảm thấy đau lòng, chỉ cần động mồm là được!"
Viên Thạc nói, có chút buồn cười nói: "Gia hỏa này, thế mà còn ra giá, nói năng lượng thần bí thuộc về ngươi... Nói đùa à? Bây giờ ta mà truyền ra bên ngoài, ta giúp ngươi thăng cấp Đấu Thiên, để ngươi sau khi thăng cấp giúp ta giết chết ba tên Nhật Diệu sư... Lưu Long, ta hỏi ngươi, trong giới võ sư có phải ngay lập tức tất cả những người đang ở cấp đỉnh Phá Bách đều sẽ chạy đến tìm ta, cầu ta hay không?"
"Với lại, những người kia còn dễ lĩnh ngộ thế, lại càng dễ thăng cấp hơn so với ngươi!"
Sắc mặt Lưu Long thay đổi, gật đầu: "Viên lão nói không sai! Chỉ cần một màn đơn giản này đã có thể khiến những võ sư đó cam tâm tình nguyện bán mạng cho ngài! Dù có chết, cũng không nuối tiếc!"
Viên Thạc nói không sai.
Chỉ một điều kiện như vậy thôi, thăng cấp Đấu Thiên! Tất cả võ sư chưa từng từ bỏ hy vọng về việc thăng cấp, bọn họ đều không thể nào kháng cự được điều kiện này.
Cho nên Viên Thạc không cần ra giá. Chỉ cần một cái này cũng đã đủ để Lưu Long liều mạng!
Lưu Long trầm mặc một lúc, lại nói; "Ta có thể không cần bất kỳ năng lượng thần bí nào... Đương nhiên, nếu những người khác tham gia vào cuộc chiến, ta hy vọng có thể phân một chút cho bọn hắn. Không cần quá nhiều, theo phân phối công việc là đủ rồi."
Lý Hạo đứng một bên nhìn thoáng qua lão sư, cố nhịn lại ý định muốn nói.
Cho Lưu Long năng lượng thần bí, cái này thật ra không phải là hắn nói, trước đó lão sư cũng đã đồng ý. Nhưng hiện tại lão sư đột nhiên lại thay đổi chủ ý. Lý Hạo đang suy đoán ý định của lão sư.
Viên Thạc vẫn bình tĩnh như trước: "Ta cũng không tiếc chút năng lượng thần bí ấy, Lưu Long ngươi có lẽ càng cần hơn ta... Thật ra cũng không quan trọng! Ta nói những lời này, chỉ là vì muốn nói cho ngươi biết có lẽ đồ đệ của ta không hiểu. Nhưng, làm những người hiểu chuyện thì ngươi không thể coi nó như là điều đương nhiên!"
Lưu Long trầm giọng nói: "Không dám! Chỉ là Lưu mỗ trước đó chưa từng cân nhắc nhiều như vậy... Đúng là có chút lãnh đạm, khiến Viên lão chê cười rồi! Lần này xuất thủ cũng là chức trách của ta. Ngoài ra còn có một chút thù riêng trên người, vốn không nên nhận lấy chỗ tốt gì... Nhưng bất đắc dĩ bản thân Lưu mỗ lấy một thân Phá Bách, sợ khó mà đảm nhiệm được!"
Thật sự là ông không có suy nghĩ nhiều như vậy. Khi nghe Lý Hạo nói, ông có thể cầm được hơn một ngàn khối năng lượng thần bí, ông chỉ cảm thấy bất ngờ.
Bây giờ Viên Thạc chỉ ra những này điểm, tiềm thức của Lưu Long cũng cảm thấy có chút không ổn.
Viên Thạc cười: "Làm võ sư, có lẽ ngươi sắp trở thành người võ sư thứ hai đạt Đấu Thiên ở Ngân Nguyệt. Chúng ta có chuyện gì thì cứ vui vẻ nói, tránh cho sau này có xung đột khiến cả hai đều không vui."
"Viên lão nói rất đúng!"
Viên Thạc lại nói: "Di tích thuộc về Lý Hạo! Năng lượng thần bí, ngươi với ta chia đều! Nếu còn có những thu hoạch khác, cái gì Lý Hạo không cần, đều chia cho ngươi và ta. Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy không công bằng khi Lý Hạo lấy di tích..."
"Tuyệt đối không có ý này!"
Lưu Long nghiêm mặt: "Lý Hạo dù chưa bái ta làm sư, nhưng hắn tu luyện Cửu Đoán Kình, đã ba chồng thì chính là võ công của Lưu gia ta. Viên lão chắn chắn biết, Cửu Đoán Kình Lưu gia của ta trước nay chưa từng truyền ra ngoài, nếu như vậy... Thực lực của Lý Hạo, ta cũng hy vọng có thể nhìn thấy kết quả!"
Viên Thạc khẽ gật đầu, lộ ra dáng vẻ tươi cười.
"Nếu ngươi tán thành vậy thì tốt! Những võ sư như ngươi và ta truyền thừa võ công, kế thừa môn sơn đều là trên tất cả mọi thứ!”
“Không nói những lời thừa thãi nữa, ta giúp ngươi chữa thương trước. Thương thế hai tay của ngươi quá nặng. Còn về phần sau khi vết thương khỏi hẳn ngươi có thể đạt được ngộ thế chín tầng hay không... Đó là chuyện của ngươi. Nếu ngươi có thể thuận lợi thăng cấp, vậy thì lần hợp tác này có thể tiến hành. Nếu như thất bại, toàn bộ những lời nói trước đó đều coi như đánh rắm!"
"Đó là đương nhiên!"
Lưu Long gật đầu.
Hít sâu một hơi có chút chờ mong, cũng có chút lo lắng.
Hai tay bị thương không đơn giản chỉ là vết thương lần trước, còn có vết thương cũ năm xưa do thường xuyên sử dụng Cửu Đoán Kình để lại. Viên Thạc thật sự có năng lực chữa thương sao?
Ông không biết.
Nhưng nếu Viên Thạc đồng ý thì ông chấp nhận thử một lần.
Một khi thành công...
Vậy...
Nghĩ đến sau đó thì trong lòng Lưu Long cũng khó tránh khỏi có chút kích động.
"Tốt, việc này không thể chậm trễ... Hiện tại liền bắt đầu đi!"
Viên Thạc vung tay lên, một bàn tay đập lên người Lý Hạo: "Ngươi đi ra ngoài trông chừng cho ta. Lại gọi chút thức ăn tới. Nói trưa hôm nay ta mở tiệc chiêu đãi Lưu Long, bọn hắn cũng không dám nhìn trộm chúng ta!"
"Được!"
Lý Hạo vội vàng đồng ý. Sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, sờ lên cổ, tiểu kiếm đã không còn. Xem ra lão sư quyết định tự mình lấy năng lượng kiếm.
Lão sư không nói đó là của Lý Hạo, nhân tình này bán cũng không có ý nghĩa.
Sự cảnh giác vẫn phải có.
Lý Hạo cùng Viên Thạc đều cảm thấy Lưu Long không có vấn đề. Nhưng mà vẫn không thể nói thẳng bảo vật này là của Lý Hạo. Giống như Liễu Diễm, Trần Kiên hai người cũng biết Lý Hạo có thể phát ra một chút năng lượng trị liệu. Nhưng hai người cũng chưa từng đề cập đến việc này.
Có một số việc giả vờ không biết vẫn tốt hơn.
...
Ngoài cửa.
Lý Hạo mang Hắc Báo tới... Hắc Báo vừa nãy không có đi ra, còn muốn nhân cơ hội hít một chút năng lượng kiếm. Kết quả bị Viên Thạc một cước đá bay ra ngoài, giờ phút này cực kỳ buồn bực đi theo Lý Hạo.
Lý Hạo cũng mặc kệ nó như thế nào. Đi đến sân nhỏ trong một ngôi đình, đây là nơi ở lúc trước của Tuần Dạ Nhân bọn hắn.
Bên trong có một bộ máy liên lạc.
Không cần bấm dãy số gì, chỉ cần cầm máy liên lạc, Lý Hạo nói: "Chuẩn bị một chút thịt rượu, đến giờ cơm trưa thì đưa vào. Ngoài ra, chắn chừng bốn phía, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào!"
Bên kia máy liên lạc truyến đến âm thanh đáp ứng. Lý Hạo cũng mặc kệ là ai, trực tiếp tắt máy.