Đứng ở trong sân đình, Lý Hạo dùng ngón tay chơi đùa một cỗ nội lực. Nội lực nhẹ nhàng phun trào lần một, lại tiếp tục đến lần thứ hai.
Nội lực phóng ra ngoài, sức mạnh chồng chất lên nhau.
"Đây chỉ là thuật, mà không phải 'thế'!"
Lúc này Lý Hạo còn đang suy nghĩ chút chuyện.
Bên ngoài hay bên trong chồng điệp đều được, nhưng cũng chỉ là thuật, không phải là 'thế'.
Tiềm lực hay còn gọi là ý của thần.
Đạt đến cái gọi là cấp độ tinh thần.
"Cấp độ tinh thần... Ở trong sách cổ cũng có chút ghi chép lại. Cái gọi là tâm do các ý niệm tụ lại mà sinh ra. Ta là bất khả chiến bại!"
"Sách cổ còn viết ở thời kỳ văn minh cổ đại có người tin tưởng vững vàng mình là vô địch. Dù chưa từng cảm nhận được 'thế' chân chính, cũng có thể thành đại 'thế'. Chỉ sợ một khi thất bại tinh thần sẽ tan rã, tiềm thế vô địch bị phá vỡ. Từ đó không gượng dậy nổi."
Hắn nhớ tới rất nhiều kiến thức trong những quyển sách cổ mà mình đã đọc.
Tiềm lực, không nhất định phải cùng một dạng giống như lão sư. Nhất định phải đi tự mình quan sát, mô phỏng.
Trong văn minh cổ đại có người thành công phát ra được loại 'thế' đặc biệt.
Có người tin tưởng mình chắc chắn là vô địch, cả đời theo một người, đến chết cũng rất tin. Đây cũng là một loại 'thế'.
Có người ở thời kỳ văn minh cổ đại dấn thân vào con đường bất khả chiến bại. Một lòng nuôi dưỡng 'thế', nuôi dưỡng tinh thần 'thế'. Trau dồi khả năng bất khả chiến bại, hoàn thành chuyện lớn. Nhìn khắp thiên hạ thiên địa vô địch, bách chiến bất bại đạt đến đỉnh cao.
Cái này khác với 'thế' và đà phát triển của lão sư.
"Không cùng một thời đại, không cùng một phương thức tu luyện nhưng đều có một điểm chung... Lấy sức mạnh 'thế' trấn áp thiên hạ! Tiềm lực tăng nhanh, tu luyện sinh khí, cuối cùng sinh ra sức mạnh!”
Cường giả có thể là cường giả, thường không đơn giản chỉ là là sự tàn phá trên phương diện thể chất, mà còn có cả phương diện tâm lý.
Tiềm lực vừa phát ra, một vài kẻ yếu cũng dễ dàng bị đánh tan trong nháy mắt.
"Tiềm lực của ta phải làm thế nào thì mới có thể tụ lại?”
Hắn nghĩ tới bản thân mình.
Chẵng lẽ giống như lão sư đi vào trong núi làm bạn với hổ báo sao?
Hay là giống như Lưu Long đi xem biển động một lần, nhìn biển động quét sạch đất trời?
Hay là giống như cổ nhân, đi lên con đường bất khả chiến lại, hoặc là dứt khoát tin tưởng chắc chắn mình chính là vô địch thiên địa, tất chiến tất thắng?
Hắn cúi đầu nhìn về phía Hắc Báo.
Lúc này Hắc Báo cũng đang đùa bỡn bàn chân chó của nó, giống như muốn học theo Lý Hạo hoàn thành việc phát sức mạnh ra bên ngoài... Nhưng nó còn chưa đến Phá Bách, nội lực không thể nào phóng ra ngoài, phóng ra bên ngoài chắc chỉ có rắm chó thôi.
Lý Hạo bật cười: "Hắc Báo, ngươi đến cùng là võ sư cẩu hay là siêu năng cẩu?"
Hắc Báo hình như không thể trở thành Siêu Năng Giả, chẳng lẽ con chó này cũng thành võ sư cẩu sao?
"Gâu gâu!"
Hắc Báo kêu lên một tiếng, Lý Hạo không hiểu, nhưng mà nhìn ánh mắt nó quan sát mặt đất, giống như muốn nói nó muốn trở thành vô địch.
"Tiềm lực... Thần ý..."
Lý Hạo không có xen vào nữa nó, nói khẽ: "Ngươi nói người như ta làm sao để có thể lĩnh ngộ nó một cách tốt nhất? Tiềm lực bất khả chiến bại? Đi con đường bất khả chiến lại... Vậy thì không có khả năng, ta không phải cổ nhân, cũng không có đủ các điều kiện của cổ nhân kia. Không ai có thể giúp ta trấn áp thiên hạ, để người cùng hạng đấu bình đẳng với ta. Không ai có thể giúp ta trấn áp cường địch..."
Cái này không được.
Điều kiện đầu tiên của bất khả chiến bại chính là phải có được chỗ dựa cường đại, đủ để trấn áp tứ phương.
Nếu hắn muốn đấu với người cùng hạng, người ta sẽ chiến đấu cùng hắn sao?!
Hoặc là trong thời hòa bình này dùng võ kết bạn.
Nếu không thì ngay thời gian này Lý Hạo đi Hồng Nguyệt tìm Phá Bách đấu đơn... Cấp trên của người ta là cấp Tam Dương lập tức chạy đến giết chết ngươi, ăn gan hùm mật báo hay sao mà chạy vào hang ổ của người ta đòi đấu đơn... Không đánh chết hắn mới là lạ!
"Nếu như vẫn không được, vậy thì chỉ có thể tự ngộ ra."
Lý Hạo lẩm bẩm nói: "Thiên hạ kinh thiên động địa, sực mạnh tự nhiên cũng vô cùng cường đại. Chỉ dựa vào cấp Phá Bách của ta, không có cách nào chống lại lực lượng thiên nhiên! Đừng nói Phá Bách, ngay cả Đấu Thiên, thậm chí cấp bậc cao hơn nữa, cũng không có tư cách xem thường những thứ này."
"Cho nên, ta chỉ có thể tự mình giác ngộ!"
"Sức mạnh của hổ và báo không bằng sức mạnh của thiên nhiên. Nếu như chỉ xem xét từ phía Ngũ Cầm Thuật với Cửu Đoán Kình, sức lực của sóng thần. Muốn thắng được sức mạnh của hổ báo thì còn phải xem người dùng nó như thế nào, nếu như biến sóng thần thành nước rửa chân... Vậy thì thành trò cười rồi!"
"Hắc Báo, ngươi nói xem lực lượng thiên nhiên có thể để biển đất và không khí dùng không? Ta lại rất muốn cảm nhận loại này... Sóng thần quét qua cũng không phá hư được đất. Gió lốc cũng như vậy, sấm sét có thể phá không nhưng cũng không thể gây thương tích với mặt đất..."
Lý Hạo nói nói, lại rơi vào trầm tư lần nữa.
"Người đặt chân trên mặt đất. Trái đất đã tồn lại hàng ngàn thế kỷ, cho dù núi có sụp đổ, trái đất vẫn tồn tại như cũ... Nguy hiểm thật sự không phải đến từ bầu trời, cũng không phải trong biển, mà là trên mặt đất!"
Ngay lúc này, hắn nghĩ tới động đất.
Khi xảy ra động đất phát từ bên trong ra ngoài, thế giới đều sẽ chấn động. Núi lở, vạn vật phải đều khiếp sợ và thuần phục.
Cái này hắn đã gặp qua.
Thật sự đã gặp qua!
Ngân Thành từng xảy ra một lần, quy mô rất nhỏ, nhưng chỉ một lần đó cũng có người chết.
Võ sư đứng trên mặt đất.
Siêu Năng Giả dù có thể bay nhưng hắn ta cũng sẽ có lúc sẽ hạ cánh.
Ngay lúc này Lý Hạo nhìn chằm chằm mặt đất. Hắn giống như đã biết bản thân mình cần cái gì nhất.
Không ai có thể vĩnh viễn sinh hoạt trên bầu trời!
Duy chỉ có sức mặt của mặt đất là vô hạn vô tận.
Giẫm chân một cái, ba luồng lực lượng phát ra ngoài chồng lên nhau.
Trên mặt đất hiện ra một cái lỗ thủng.
Hắc Báo ở một bên học theo, chân chó đập xuống, mặt đất cũng bị chấn động một chút, Lý Hạo cảm thấy chân hơi tê.
Mà Hắc Báo cũng bị Lý Hạo làm cho chấn động lắc lư đứng không vững được.
Lý Hạo nhìn Hắc Báo, Hắc Báo cũng nhìn Lý Hạo. Sau một giây, một người một chó ngươi một chân ta một vuốt, chơi đến quên cả trời đất.
Hắc Báo đang chơi, Lý Hạo thì không phải.
Hắn đang nghĩ Cửu Đoán Kình ai nói là sáng tạo dựa vào sóng biển?
Chẳng qua là Lưu Long cảm thấy một làn sóng chồng lên một làn sóng. Cho nên ông ta ngộ nhận 'thế' này chính là sóng!
Mà Lý Hạo lại cảm thấy Cửu Đoán Kình căn bản là chồng chất lên nhau. Là chấn động chồng chất!!! Cũng không phải là chỉ có mỗi sóng biển là như vậy, động đất cũng như vậy. Thiệt hại do động đất mạnh, từng đợt từng đợt liên tiếp hoàn toàn không hề yếu hơn sóng thần.
"Động đất... Cũng nằm trong những loại động!"
Uy thế như vậy Lý Hạo đã được chứng kiến, bây giờ nghĩ lại trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi như cũ.
Nghĩ đến cái này, Lý Hạo giống như có một quyết định gì đó.
Hắn không nhất định phải học theo con đường của hai người võ sư. Võ sư đều là tự mình tìm con đường riêng, 'thế' mỗi người cũng không giống nhau.
Bây giờ hắn cần phải thực tế hơn, lấy đất làm nền tảng.
Lại giẫm chân một cái nữa!