Trong lòng nhớ lại một màn lúc nãy, cảm thụ sức mạnh hủy diệt của đất trời. Lý Hạo giẫm chân một cái, một tiếng ‘ầm’ vang lên, lần này tạo ra bốn luồng lực lượng chồng lên nhau!
Không những như vậy, hình như Hắc Báo cũng mơ hồ thấy được một chút khác biệt.
Giờ phút này, Lý Hạo xem bản thân mình giống như một cây đang cắm rễ vào trong mặt đất. Trong nháy mắt khi cái dậm chân xuống mặt đất, mặt đất lay động nhưng hắn lại đứng sừng sững không ngã, giống như phía sau lưng Lý Hạo có một ngọn núi cao chống đỡ vậy.
"Gâu gâu!"
Hắc Báo kêu lên một tiếng, ánh mắt có chút mê mang.
Đây là cái gì?
Mà Lý Hạo lại bày ra một dáng vẻ tươi cười. Tiềm lực hắn không biết.
Nhưng hình như hắn đã tìm được phương hướng cho mình rồi.
Tiềm lực tụ lại như thế nào thì nuôi 'thế' như vậy.
"Sách cổ còn có ghi chép, có cổ nhân nuôi dưỡng kiếm mấy năm, một kiếm chém ra là rung chuyển đất trời! Giấu ác cùng kiếm, giấu kiếm vào vỏ, dưỡng kiếm nuôi tiềm thế, mà ta... Hòa mình với mặt đất, ẩn thân cùng đất, trái đất bất diệt thì ta bất diệt..."
Đương nhiên, hiện tại hắn vẫn chưa có khả năng làm được.
Nhưng mà Lý Hạo không thèm để ý!
Hôm nay Lưu Long đến giác ngộ 'thế', ông ta còn chưa có cảm nhận được mà Lý Hạo lại có chút cảm giác, không biết Lưu Long biết được chuyện này sẽ cảm thấy như thế nào.
Cho nên nói có đôi khi thiên phú không ở trong thân thể mà là từ tư tưởng.
Tư tưởng cao bao nhiêu thì cảnh giới cao bấy nhiêu.
Thân thể dù cường đại thì cũng chỉ có thể quyết định ở hiện tại. Mà tư tưởng mới quyết định tương lai.
"Hắc Báo, phải học được chữ, đọc nhiều sách!"
Lý Hạo lộ ra dáng vẻ tươi cười: "Không hiểu cái gì là đạo lý, cái gì là trời đất tự nhiên thì ngươi vĩnh viễn không hiểu được tương lai rộng lớn đến mức nào... Thứ ngươi thấy chỉ có trước mắt, mà ta lại là có thể đoán trước tương lai!"
"Gâu gâu gâu!"
Hắc Báo kêu to một tiếng, trong mắt cẩu vẫn có chút mê man như cũ, nhưng lại nhớ kỹ những lời này.
Lý Hạo nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.
Tích tụ một đợt rồi đột nhiên giậm chân một cái nữa.
Nội lực trên hai chân bừng bừng phóng ra ngoài, thẩm thấu xuống đất, mà lần này lại không xuất hiện cái hố như lần trước. Mặt đất chấn động một lúc, lập tức dư chấn lan tràn ra xung quanh chỗ hắn đứng hai ba mét làm vỡ bồn hoa ngoài viện.
Lý Hạo lộ ra dáng vẻ tươi cười!
"Bốn đợt nội lực!"
Trong chớp nhoáng hắn đã thành công có phóng ra ngoài bốn luồng nội lực. Hai chân đều có thể phóng ra nội lực, thậm chí hắn còn lĩnh ngộ được một số chuyện khác.
Trong phòng bỗng truyền ra một tiếng gầm: "Lý Hạo, ngươi lại làm hư đồ lão tử sẽ đánh chết ngươi!”
Tên tiểu tử kia lại đang làm cái gì bên ngoài?
Binh binh bang bang, còn có tiếng vỡ vụn, muốn phá nhà sao?
Con chó còn không có phá nhà mà tên Lý Hạo nhà ngươi lại muốn phá?
Còn không bằng con chó!
Lúc nãy Lý Hạo còn hăng hái thì bây giờ lập tức lộ ra vẻ mặt ủ rũ, có chút bất đắc dĩ.
Hắn không có phá hư đồ. Được rồi, hắn chỉ là phá vỡ một cái bồn hoa, cùng với… Ách, đục mấy cái lỗ trên sân mà thôi.
Hy vọng lão sư sẽ không bắt hắn đi sửa, hắn rất nghèo không có tiền. Để Lưu Long sửa là được! Ông mặc dù cũng không có tiền, nhưng dù sao cũng là đội trưởng, ông có thể dùng công quỹ đi sửa.
...
Trong phòng.
Lúc này hai tay của Lưu Long đang nhanh chóng khôi phục, nghe thấy tiếng Viên Thạc gào thét có chút buồn cười.
Mà Viên Thạc lại nhướng nhướng mày, trầm giọng nói: "Cười cái rắm! Ta chỉ cảm giác... Tên tiểu tử bên ngoài kia không bao lâu nữa có thể làm long trời lở đất!"
"Thiên phú không tồi, nhưng Viên lão nói cũng có chút khoa trương."
"Không phải thiên phú, thiên phú trên người ta cũng không để ý!"
Viên Thạc vẻ mặt lạnh lùng: "Lưu Long, người luyện võ thiên phú là tồn tại tuyệt đối! Mà Viên Thạc ta không coi trọng những này, cái ta quan tâm là trí thông minh cùng năng lực phản ứng! Đây mới là điều cơ bản để võ sư tiến xa! Một tên võ sư không có tư duy chỉ có thể đi theo bước chân của mình. Muốn đạt đến Đấu Thiên cũng khó khăn, cho dù có tiến vào Đấu Thiên thì cũng chỉ là bắt chước theo người khác!"
Lưu Long có chút im lặng, cái này... Là khen hay đang mắng ông ta vậy?
Thiên phú ông tốt lại không được Viên Thạc coi trọng, như vậy là nói ông không có đầu óc đúng không?
Từ trước đến nay Lưu Long không cảm thấy mình ngốc, nhưng ở trong mắt Viên Thạc thì ông mãi mãi cũng là một tên ngu đần.
Lúc này, Lưu Long nhịn không được: "Viên lão, coi như ta không thông minh nhưng ta khi đó còn nhỏ, chẳng lẽ ngươi chỉ dựa vào một chút lực lượng đã kết luận là ta không thông minh, không đạt được yêu cầu của ngươi?"
Cái này ông vẫn còn có chút không phục.
Viên Thạc cười nhạo một tiếng: "Còn cần nhìn lần thứ hai sao? Ngày đó phụ thân ngươi mang ngươi đến chỗ của ta. Ta hỏi một câu, Cửu Đoán Kình của phụ thân ngươi cường đại như thế vì sao còn muốn học tập võ thuật bên ngoài. Ngươi trả lời ta như thế nào?"
Lưu Long nhớ lại một chút, nửa ngày sau mới nói: "Ta... Ta nói Cửu Đoán Kình tuy mạnh nhưng có thể làm tổn hại sức khỏe. Phụ thân tôn sùng Ngũ Cầm Thuật, cho nên ta muốn cùng Viên lão học tập Ngũ Cầm Thuật!"
Cái này có gì không đúng sao?
Ông vẫn không hiểu.
Viên Thạc khinh bỉ nói: "Cho nên nói ngươi ngu! Vì vậy ta không cần phải kiểm tra lại. Ngươi là đi cầu ta, ngươi phải nhớ kỹ! Phụ thân ngươi cũng là đi cầu ta. Khi đó ngươi đã không coi là nhỏ nữa rồi, đã 10 tuổi rồi?"
"Tầm đó."
"Đều đã lớn như vậy mà một chút đầu óc cũng không có. Ngươi phải nhớ kỹ, ta mạnh hơn phụ thân ngươi, ta chỉ khách sáo một câu Cửu Đoán Kình nhà ngươi rất lợi hại... Lúc đó thế mà ngươi lại công nhận Cửu Đoán Kình nhà ngươi rất mạnh, nói giống như là học Ngũ Cầm Thuật của ta chỉ bởi vì không còn lựa chọn nào khác cho nên mới đến học! Viên Thạc ta vậy mà lại thành lốp xe phòng dự bị của ngươi?"
Viên Thạc cười lạnh một tiếng: "Cho phụ thân ngươi một chút mặt mũi, nói hắn lợi hại mà ngươi lại không nể mặt mũi... Ngân Nguyệt Tam Thương có đi cùng thì ta vẫn sẽ nổ tung bọn chúng! Nếu như là Lý Hạo thì khi đó hắn sẽ nói Cửu Đoán Kình tuy mạnh nhưng vẫn kém xa Ngũ Cầm Thuật, luyện võ thì phải nên luyện võ thuật mạnh nhất!"
Lưu Long trợn mắt há mồm.
Chỉ vì cái này?
Chỉ một câu nói đó mà ông liền cảm thấy mình ngu ngốc?
Khi đó ông ta chỉ là một đứa bé, hơn nữa Cửu Đoán Kình nhà ông ta chính xác là cường đại, vốn dĩ đây chính là sự thật. Thì ra đối với ông còn phải vuốt mông ngựa mới được?
Lưu Long tuyệt đối không nghĩ tới lý do mình bị cự tuyệt chỉ là vì mình không có dỗ cho Viên Thạc vui vẻ.
Cái này còn có đạo lý không?
Trong ấn tượng của ông thì Viên Thạc là một người có bản lĩnh và thân phận, là cường giả cấp Tông Sư. Cho nên ông sẽ càng muốn nghe lời nói thật mới đúng, kết quả... Mình sai chỉ là vì không có vuốt mông ngựa!
Mẹ nó!
Lưu Long tức muốn bể phổi, ông ta tuyệt đối không thừa nhận bản thân mình ngu xuẩn, chỉ vì Viên Thạc quá vô sỉ.
"Haizz!"
Viên Thạc thở dài một tiếng, ông ta vẫn không hiểu.