Lưu Long này quá mức ngay thẳng... Có lẽ vẫn có chút tâm tư. Nhưng chút tâm tư đó thì chưa đủ. Trước khi luyện võ thì phải luyện tâm. Trước khi trở thành cường giả thì phải học cách làm người.
10 tuổi, nếu như đứa trẻ trong gia đình bình thường thì không quan trọng. Nhưng phụ thân ông ta sắp chết, hơn nữa còn là một võ tướng có thù với cả thiên hạ. Lúc này còn không động não thì người nào có thể nhận ông ta làm đồ đệ chứ?
Tự gây rắc rối cho mình, lại còn phải đón nhận tất cả kẻ thù khắp thiên hạ của phụ thân ông ta, cái này mà còn không rõ.
Không, đến hôm nay ông ta còn không rõ, đáng đời ông ta thiếu chút luyện chết mình.
"Ta không phải cha ngươi, lười dạy ngươi, cho nên... Dừng ở đây!"
Viên Thạc lười nói với ông ta. Một lát sau, một đợt năng lượng kiếm cuối cùng tuôn ra, hai tay Lưu Long vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt. Lưu Long khoát tay chặn lại nhưng lại giống như là búa nặng đánh vào trong không khí.
Ánh mắt Lưu Long chuyển động nhìn về Viên Thạc, có chút chấn động: "Đây là năng lượng gì?"
Quá mạnh!
Thương thế hai tay không có khỏi hẳn nhưng cũng không khác lắm, gần như không có ảnh hưởng gì. Ngay cả vết thương nhiều năm trước cũng đã được chữa khỏi.
Đúng là cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi trái tim bị vỡ mà Viên Thạc vẫn có thể chữa trị được.
Đây là cái gì?
Viên Thạc thản nhiên nói: "Thế nào, ta cũng không phải phạm nhân mà cái gì cũng phải khai báo với ngươi? Con người ngươi thường xuyên nói chuyện thiếu suy nghĩ. Ngươi phải nhớ kỹ, võ sư cũng tốt, siêu năng giả cũng được, ai mà không có dăm ba điều bí mật? Ngươi thấy ta còn phải nói cho ngươi sao?"
Lưu Long buồn bực, ông ta không có ý này.
Ở trước mặt Viên Thạc ông ta là vãn bối. Không chỉ như vậy ông nói cũng nói không lại, đánh cũng đánh không được. Chỉ biết vô cùng không cam lòng, nếu không phải vì thăng cấp... Ông ta thật sự sẽ rời đi ngay lập tức, thật sự rất bực bội.
"Ta không có ý đó..."
"Có hay không thì ngươi cũng không nên hỏi!"
Sắc mặt Lưu Long khó coi, cũng không lên tiếng. Trong lòng hùng hùng hổ hổ thật muốn đánh chết lão già trước mắt này, thật là đáng giận.
Ông cảm thấy tính tình của mình đã rất tốt rồi. Nhưng nói chuyện với Viên Thạc hồi lâu thì cũng rất muốn đánh người.
"Có thể làm được Cửu Điệp không?"
"Chắc là có thể."
Lưu Long thấy ông cuối cùng cũng không đề cập tới vấn đề ban nãy nữa thì thở nhẹ ra một hơi. Được rồi, ông ta không hỏi.
"Không phải chắc là, mà là nhất định phải làm được!"
Viên Thạc lại trêu chọc, bất mãn nói: "Ta tốn một khoản lớn như thế không phải để cho ngươi chắc là, biết chưa? Nếu như ngươi không được, ngươi ở cấp Phá Bách bán cái mạng này cho ta cũng không đền bù những năng lượng đã tổn thất đâu!"
"Nhất định là có thể!"
Âm thanh của Lưu Long lớn hơn mang theo một chút tức giận: "Trăm phần trăm, ta nhất định có thể!"
"Vậy là tốt rồi!"
Viên Thạc lộ ra dáng vẻ tươi cười. Chưa bao giờ Lưu Long muốn đánh người như lúc này, cười lên thật khó cói.
"Lý Hạo, vào đi!"
Một lát sau, Lý Hạo đi vào.
Vốn Viên Thạc không để ý, đang muốn nói chuyện thì bỗng nhiên ông trừng lớn mắt nhìn hắn, nhíu mi. Sau đó lại nhìn quanh người Lý Hạo một chút, hơi nghi ngờ.
Lúc trước ông nói với Lưu Long tương lai Lý Hạo tất nhiên có thể long trời lở đất, trở thành một đời tông sư.
Nhưng cái ông nói là trí tuệ của Lý Hạo, tâm tính của Lý Hạo.
Mà lúc này, ông lại là mơ hồ đã nhận ra một luồng khí tức không giống bình thường.
Tiềm lực?
Làm sao có thể!
Mới vừa nãy cơ thể Lý Hạo phát nội lực ra bên ngoài đã làm ông rung động rồi. Ông cũng rất hài lòng với biểu hiện của tên đệ tử này.
Vậy mà bây giờ ông bỗng nhiên có chút hoài nghi.
Trầm mặc một lúc, Viên Thạc chậm rãi nói: "Thực lực có tiến bộ?"
"Ừ, cơ thể phóng nội lực ra bên ngoài xem như Phá Bách sơ kỳ đỉnh phong."
Lý Hạo cười vui sướng.
Lưu Long kinh ngạc. Viên Thạc lại là không để ý cái này, ông sẽ không quan tâm một cái Phá Bách sơ kỳ rồi đỉnh phong.
Ông muốn hỏi không phải cái này.
Mà Viên Thạc lại không tiếp tục nói những thứ khác không liên quan nữa mà nhìn về phía Lưu Long: "Tới đi, để cho ta cảm nhận một chút thực lực của ngươi! Không cần kiêng kỵ cái gì, không cần phải để ý đến Lý Hạo... Cũng không cần để ý tới con chó kia, ngươi cứ việc phóng thích năng lượng mạnh nhất của ngươi!"
Lưu Long có chút bất ngờ, nhưng Viên Thạc đã nói như vậy ông ta cũng có chút không chờ được.
Thử một chút!
Sau đó ông một quyền vung lên như sóng biển ào ào. Nội lực trên tay chuyển động, từng đợt từng đợt phát ra ngoài.
Đến cuối cùng, thậm chí có thể mơ hồ cảm nhận được sức lực mạnh mẽ của sóng lớn ở biển cả!
Ngày đó Viên Thạc tiến vào Đấu Thiên không có quá nhiều khúc dạo đầu, thuận theo tự nhiên tiến vào Đấu Thiên.
Mà bây giờ Lưu Long phải nỗ lực để đột phá giới hạn. Lý Hạo cũng phát hiện có chút khác biệt, bởi Lưu Long cần tích tụ 'thế'!
Cần chuẩn bị, cần bộc phát đến đỉnh điểm mới có thể giác ngộ thần ý.
"Đương nhiên Lưu Long không bằng được với lão sư..."
Bây giờ trong lòng Lý Hạo có sở ngộ. Lưu Long tiến vào Đấu Thiên coi như thành công cũng rất miễn cưỡng, tuyệt đối không thể nhẹ nhàng thoải mái như lão sư. Nếu lão sư không phải bị vết thương làm ảnh hưởng thì cũng không cần bất cứ ngoại lực nào cũng có thể trực tiếp tiến vào Đấu Thiên.
Mà lúc này có một làn sóng quét về phía hắn.
Sắc mặt Lý Hạo không thay đổi, hai chân giống như cắm rễ vào trong đất.
Cửu Đoán Kình bộc phát!
Nội lực theo dòng nước hỗn loạn chảy vào trong cơ thể. Một lúc sau Lý Hạo kêu lên một tiếng đau đớn. Hắn đạp nhẹ một cước xuống đất, một cỗ nội lực lớn bị hắn chuyển vào trong đất.
Mặt đất chấn động!
Gạch vỡ ra... Mặt Lý Hạo biến sắc, mẹ nó!
Một lúc sau hắn lén nhìn Viên Thạc, đúng lúc nhìn thấy Viên Thạc đang mở to hai mắt nhìn... Chết! Bị lão sư thấy rồi! Xong đời, xong đời!! Hắn thật sự không có tiền đổi chỗ gạch này cho ông.
Lý Hạo tự hỏi một viên gạch lát nền tốn hơn 500 tệ. Đắt quá! Mà một đổi lần chính là đổi cả một căn phòng... Mỗi cái một trăm mười tám vạn, rất khó sửa.
Lúc này hai con mắt Viên Thạc trừng lớn!
Tiềm lực!
Tuyệt đối là hình thức ban đầu của 'thế', chắc chắn là vậy!
Ông không nhìn lầm!
Vừa nãy còn có chút hoài nghi nhưng bây giờ nhìn thấy Lý Hạo sử dụng lực lượng, chuyển di nội lực, lợi dụng bản thân đem nội lực của Lưu Long đưa vào bên dưới mặt đất. Liên quan đến đất thì đây tuyệt đối không phải là loại vận dụng lực lượng đơn giản, mà chính là một loại vận dụng 'thế'!
Làm sao có thể chứ?
Viên Thạc không dám tin, ông không có dạy hắn những thứ này. Coi như ông có nói thì cũng chỉ là bắt chước Ngũ Cầm, đây là phương pháp giác ngộ dễ dàng nhất.
Hình như Lý Hạo... Là tự mình giác ngộ được.