Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 231 - Chương 231: Đấu Thiên Chiến Với Đấu Thiên

Chương 231: Đấu Thiên Chiến Với Đấu Thiên Chương 231: Đấu Thiên Chiến Với Đấu Thiên

Lưu Long ở bên kia còn đang bộc phát, Viên Thạc lại không có quan tâm ông ta. Ông ta không có vấn đề gì lớn, cho dù có tiến vào Đấu Thiên thì cũng chỉ là loại Đấu Thiên bình thường, không có cái gì đặc sắc cũng không có cái gì quá đặc biệt.

Loại Đấu Thiên này của Lưu Long nếu như là trước kia hoặc là chưa thấy được Lý Hạo giác ngộ 'thế', thì có lẽ ông sẽ còn để ý một chút.

Còn bây giờ... Viên Thạc đến nhìn còn chẳng muốn nhìn ông ta nữa!

Ông trừng to mắt nhìn chằm chằm vào Lý Hạo.

Mà Lý Hạo lại vô cùng chột dạ cúi đầu, hận không thể biến mất ngay lập tức.

Đừng nhìn!

Chẳng phải chỉ là nát một viên gạch thôi sao?

Lưu Long cũng đã đập vỡ mấy khối rồi sao lão sư không nhìn ông ta?

"Ha!"

Giờ phút này, Lưu Long quát khẽ một tiếng làm cho hai thầy trò chú ý. Viên Thạc lúc này mới dời ánh mắt đi, mà Lý Hạo lau đi những giọt mồ hôi không tồn tại trên mặt. Thật là đáng sợ, ánh mắt vừa nãy của lão sư thật hung dữ!

Có cần phải như vậy không?

Lý Hạo bất đắc dĩ, về phần bản thân mình di chuyển nội lực xuống dưới mặt đất... Hắn cảm thấy không là gì cả.

Chỉ là một chút vận dụng cơ bản mà thôi. Đối với 'thế' hắn vẫn còn rất mơ hồ. Hắn biết chính mình cũng không có giác ngộ đến tiềm thế. Hắn mới chỉ học được một chút da lông bên ngoài thôi.

Thật sự không biết theo Viên Thạc, dù là chỉ một chút như thế cũng đại biểu cho việc Lý Hạo đã tìm được đúng phương hướng.

Tố chất thân thể Lý Hạo đầy đủ, giác ngộ được hình thức 'thế' ban đầu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra... Đấu Thiên đã không còn khả năng trói buộc hắn!

Không thể tưởng tượng nổi!

Lúc này nội tâm Viên Thạc vô cùng chấn động, lại không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả. Một lúc sau, ông khẽ quát một tiếng: "Ra chiêu trống rỗng, phế vật! Ngươi quá yếu, giác ngộ một cái 'thế' mà suy nghĩ cả nửa ngày. Cửu Trọng Điệp Lãng ở trong tay ngươi thật sự là quá phí!"

Dứt lời, tốc độ vô cùng nhanh đánh ra một quyền!

Lưu Long huy quyền đánh trả, lập tức trong mắt Lý Hạo chỉ có quyền!

Lại một cái chớp mắt đã không còn là quyền, mà là mãnh hổ xuống núi săn mồi.

Lưu Long giống như là sóng lớn, thế nhưng ngay lúc này này lại như là một dòng suối nhỏ bị mãnh hổ nắm gọn trong lòng bàn tay. Hai bên chênh lệch vô cùng rõ ràng.

"Không đủ! Chỉ có thể này? Phế vật!"

Viên Thạc tức giận. Sau đó, Lý Hạo giống như nhìn thấy cự hùng giáng thế, tay gấu đánh vào bọt nước.

‘Ầm’ một tiếng bọt nước vỡ tan. Cảnh tượng vô cùng chân thật, Lưu Long bị Viên Thạc một chưởng đánh lung lay, vẻ mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Ông ta cảm giác mình sắp tiến vào cái giới hạn kia!

Viên Thạc thăng cấp cũng không được mấy ngày. Thế nhưng... Thế nhưng ông ta hoàn toàn không có sức phản kháng dưới đòn tấn công của Viên Thạc.

Thực lực hai bên chênh lệch quá rõ ràng!

"Sóng thần chỉ có như vậy?"

Âm thanh Viên Thạc lạnh nhạt lại vang lên.

"Nếu chỉ như vậy mà ngươi cũng xứng giao chiến với Tam Dương? Khí thế của Tam Dương ở một chỗ thì đợi ngươi chính là cái chết! Võ sư Đấu Thiên thật sự cho rằng có thể chiến thắng Tam Dương? Ta muốn nhìn thấy biển động chứ không phải nước tắm rửa cho ta. Nước tắm ngươi còn chưa đủ tư cách, tên phế vật!"

Lưu Long nổi giận!

Nước tắm?

Xem thường ai vậy!

"Phá!"

Quát khẽ một tiếng, một quyền đánh ra. Trường quyền như thương, Thủy Long bộc phát ngập trời.

‘Bịch’ một tiếng, tiếng vang lại nổi lên. Viên Thạc giống như hóa thân thành cự viên, cự viên cầm long!

Tay của Viên Thạc như trời trấn áp hạ xuống, Thủy Long trong nháy mắt bị bóp tắt.

"Ha ha!"

Một tiếng này cười này đã kích thích Lưu Long không còn cố kỵ gì nữa. Đối phương quá mạnh, ông ta hoàn toàn không phải là đối thủ. Cho dù lúc này đã bộc phát 'thế' vẫn hoàn toàn không làm gì được Viên Thạc, người đàn ông trước mắt thật quá đáng sợ!

Vốn dĩ Lưu Long còn sợ đấu ra hỏa khí... Hiện giờ phát hiện ra là ông ta đã nghĩ quá nhiều rồi. Đấu ra hỏa khí chỉ có chính ông, còn đối phương chỉ đang chơi đùa mình mà thôi!

"Chồng!"

Những đợt sóng lớn cường hãn trong nháy mắt chồng lên nhau, một làn sóng quét sạch một làn sóng, ba chồng, bốn chồng... Trong nháy mắt, chín lần chồng lên nhau!

"Rầm rầm... Rầm rầm rầm!"

Ngay lúc này bên tai Lý Hạo vang lên một âm thanh như vậy.

Hắn xem không chớp mắt.

Hắn nhìn quyền của Lưu Long, nhìn tay của lão sư. Một người sử dụng Ngũ Cầm Thuật, một người sử dụng Cửu Đoán Kình đều là cái mà Lý Hạo biết.

Hai người Đấu Thiên... Đúng vậy, bây giờ Lưu Long đã tiến vào Đấu Thiên. Trong bất tri bất giác khi ông ta ra chiêu, từng chiêu mang theo 'thế', lấy 'thế' trấn áp thiên hạ... Kết quả lại bị đè lại.

Cho dù như thế nào, đây đều là hai người Đấu Thiên đấu với nhau.

Mà Lý Hạo là một người mới tiến vào cấp Phá Bách lại có thể đứng gần nơi chiến đấu như vậy. Đây chính là một cơ hội cực kỳ khó có được.

Hắn vô ý thức huy quyền, xuất chưởng. Hắn như say như si đắm chìm vào trận chiến.

Một lúc sau Lý Hạo nhịn không được vào thay Lưu Long, cảm nhận sức mạnh ngũ cầm của lão sư. Bỗng nhiên mồ hôi lạnh ứa ra.

Quá nhanh!

Đúng, lão sư quá nhanh, Lưu Long hoàn toàn ở trong thế bị động. Ông ta không nhanh bằng lão sư, phản ứng khá tốt, biến hóa tốt, ra chiêu cũng tốt, nhưng đều không bằng lão sư.

Lưu Long chỉ có thể đón đánh!

Đột nhiên, Lý Hạo cảm giác yết hầu lạnh buốt. Viên Thạc biến quyền thành trảo, giống như là ưng trảo một chộp về phía yết hầu của Lưu Long, mà Lưu Long tức giận rống một tiếng. Lần nữa huy quyền đón đỡ, muốn dựa vào sức mạnh Cửu Điệp đánh lui đối phương.

"Không...Tránh ra... Ngươi ngăn không nổi!"

Trong đầu Lý Hạo hiện ra một ý nghĩ như vậy.

Ngay sau đó Lưu Long kêu lên một tiếng đau đớn, tay của Viên Thạc đã nắm gọn yết hầu của ông ta.

Mà nắm đấm của Lưu Long cũng bị Viên Thạc nhẹ nhàng dùng một bàn tay chống lại trượt qua hai bên.

Vẻ mặt Lưu Long vô cùng ảm đạm!

Mà Viên Thạc nhìn cũng chưa từng nhìn ông ta, mà là nhìn về phía Lý Hạo. Lưu Long vô ý thức nhìn lại, ngay lập tức ông ta nhìn thấy được một màn ngoài ý muốn.

Đầu Lý Hạo đầy mồ hôi, đột nhiên hai tay chống mở. Cũng không công kích bất luận kẻ nào mà giống như muốn cố gắng chống lại cái gì đó.

Đó là cái tay không tồn tại của Viên Thạc!

Hai tay đồng thời chống đỡ, thân thể ngửa ra sau, cánh tay phải biến chống đỡ thành đẩy, đẩy chưởng!

Một chưởng này, giống như đẩy ra cái gì đó.

Ngay sau đó mũi chân Lý Hạo đạp đất rồi lộn ngược ra sau, nhanh chóng rơi xuống mặt đất lăn một vòng tránh đi cái gì đó.

Lưu Long càng xem càng kinh ngạc!

Đây là... Phương pháp phản kích của Lý Hạo?

Bình Luận (0)
Comment