Lý Hạo lăn trên đất, đầu đầy mồ hôi. Bây giờ hắn giống như vừa mới tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn về phía đại sảnh an tĩnh bỗng nhiên có chút xấu hổ. Lại nhìn cả người mình đều bẩn thỉu, lại nhìn hai khối gạch vừa bị hắn đạp nát...
Lý Hạo ngượng ngùng đứng dậy ho nhẹ một tiếng, nói: "Lão sư cùng lão đại chiến đấu quá mức tinh diệu, thật sự nhịn không được muốn học tập một chút... Lão sư, lão đại là khách nhân đạp vỡ một chút gạch cũng không thể để cho lão đại chi tiền sửa chữa, ta sẽ chi tiền sửa chữa..."
Lấy lui làm tiến!
Quả nhiên, Lưu Long hơi biến sắc, rất nhanh nói: "Không cần, ta tìm người tới sửa! Vừa nãy nhất thời kích động, không có nghĩ đến những cái đó. Ta sẽ an bài người đến làm."
Viên Thạc cười như không cười nhìn Lý Hạo.
Mà Lưu Long cũng giống như mơ hồ phản ứng lại, nhìn thoáng qua Lý Hạo nửa ngày cuối cùng vẫn không nói gì.
Tên tiểu tử Lý Hạo này có phải là cố ý hay không?
Hắn... Chính là muốn cho mình nói lời này, sau đó tới sửa gạch.
Đương nhiên, lúc này ông không lo được những thứ này.
Ông nhìn Lý Hạo hồi lâu mới nói: "Lúc mới nãy Viên lão ra chiêu, ngươi trước tiên là chống lại tay của hắn, sau đó đẩy tay đánh trả..."
"Không có a!"
Lý Hạo lắc đầu: "Đánh trả không được, lão sư quá mạnh. Đẩy tay chỉ là vì đem móng vuốt nội lực của lão sư dời sang bên cạnh, lão sư rất nhanh đã có thể trở lại cào nát yết hầu một lần nữa. Cho nên ta chỉ có thể đạp đất tránh đi, thoát đi hiện trường... Không cách nào địch nổi!"
Đúng vậy, không cách nào địch nổi.
Cho nên hắn vừa mới đạp đất rơi xuống đất làm rung chuyển chỉ là để thoát khỏi hiện trường thôi, căn bản không có ý định đánh trả.
Lưu Long thất thần chỉ chốc lát, bỗng nhiên cười khổ: "Trốn không trốn được, tốc độ của ta không đủ!"
Đúng vậy, ông không bắt chước được.
Tốc độ của ông ta chậm!
Bây giờ ông ta rõ ràng đã tiến vào Đấu Thiên, lại liên tục chịu đả kích.
Ông không đánh lại Viên Thạc, không có phản ứng nhạy bén như Lý Hạo. Ông vậy mà còn không bằng Lý Hạo... Đây không phải là phương diện thực lực, mà là phương diện chiến lược nghênh địch, ông quá mức ỷ lại vào lực lượng!
Đây là thăng cấp sao?
Lục Địa Thần Tiên, Đấu Thiên?
Ha ha!
Lưu Long có chút chán nản, ông nhịn không được nói: "Ngươi... Mới vừa từ trong 'thế' ra, có giác ngộ sao?"
Lý Hạo muốn nói lại thôi, nửa ngày, gật đầu: "Có, rất nhiều!"
Lưu Long kiên trì hỏi đến tột cùng: "Đến cùng cảm ngộ đến cái gì?"
Lý Hạo có chút xấu hổ, vừa định nói hươu nói vượn. Viên Thạc thản nhiên nói: "Nói thật ra!"
Lý Hạo bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn mũi chân của mình nói: "Tiềm thế của Lão đại rất lợi hại! Đợt sóng sau lại càng mạnh hơn đợt sóng trước! Thế nhưng mà... Theo góc nhìn của ta, lão đại phản ứng không đủ linh hoạt, đây là cái thứ nhất. Thứ hai, chắc do chưa đủ thuần thục Cửu Đoán Kình, tới lần thứ chín ngài hơi ngừng lại một chút xíu. Mặc dù rất yếu ớt... Nhưng mà ta có thể cảm nhận được."
"Thứ ba, có thể là vì lúc trước lão đại đã bị thương, cho nên đối với việc bộc phát sức lực ở hai tay không dám thật sự dùng sức. Có loại cảm giác vẫn chưa dốc toàn lực..."
Nói đến đây, Lý Hạo bỗng nhiên nói: "Thuỷ hoả vô tình! Cho dù ta chưa bao giờ gặp qua sóng thần, nhưng đã từng gặp qua mưa to gió lớn. Lão đại, nước cũng là bạo lực!"
Dứt lời, một quyền đánh ra như sóng nước đánh ra!
Nổ tung một tiếng!
Đúng vậy, trong không trung truyền đến một tiếng nổ tung, trong nháy mắt giống như mưa to gió lớn đột kích, nước mưa đập xuống, bạo lực!
Lúc này Lưu Long thế mà lại ở trong quyền pháp của Lý Hạo, cảm nhận được một cỗ bạo lực đến từ nước mưa!
Loại cảm giác nổ tung kia, loại mưa to đột kích kia, loại cảm giác đem thiên địa đập vỡ ra...
Đây không phải nước, hoặc có thể nói đây không phải là nước trong ấn tượng của Lưu Long.
"Nước nhanh như đao, vô cùng sắc bén!"
Oanh!
Lại thêm một quyền, Lý Hạo dừng lại thở dốc một tiếng: "Lão đại, đây là chính là ý ta nghĩ. Có chỗ nào không thuần thục thì ngươi chớ để ý."
Lưu Long trầm mặc một lúc lâu, thở dài một tiếng: "Lão sư ngươi nói... Ngươi sẽ làm long trời lở đất!"
Ông tin!
Giây phút này ông thật sự tin tưởng.
Thì ra nước cũng có thể mạnh mẽ như vậy, so ra còn kém với khí thế sóng thần, thế nhưng một giọt nước cũng có thể có cảm giác nện vỡ mặt đất.
Một giây sau, Lưu Long đột nhiên ra quyền.
Oanh!
Một tiếng nổ đùng vang vọng tứ phương.
Như là đạn pháo nổ tung, như là mưa to đập phá vỡ trời xanh!
Cái này mới là nước, thuỷ hoả vô tình.
Lưu Long nhắm mắt lại giác ngộ hết tất cả, sau đó mới lần nữa mở mắt ra. Ông nhìn về phía Lý Hạo, than nhẹ một tiếng: "Xem ra, lúc trước Viên lão không có nhận ta là đúng."
So sánh với đệ tử thiên tài như Lý Hạo, nếu như mình cũng là đệ tử Viên Thạc... Vậy thì Viên Thạc sẽ bực bội đến mức nào chứ.
Ngu ngốc...
Trước kia không nguyện ý thừa nhận, hôm nay lại không thể không thừa nhận bản thân mình hình như rất ngốc.
Viên Thạc vừa khoanh tay đứng một bên, biểu tình đắc ý, rất nhanh hóa thành khen ngợi: "Ngươi vẫn được, không tệ lắm! Có thể thuận thế tiến vào Đấu Thiên, mặc dù thiếu sự đặc sắc riêng biệt của chính mình nhưng tốt xấu gì cũng là Đấu Thiên... Đối phó với Nhật Diệu sư không có vấn đề gì lớn!"
Lưu Long cười khổ một tiếng, không còn kiêu ngạo nữa, chỉ có bội phục: "Trước kia Lưu mỗ không hiểu. Hôm nay giao thủ với Viên lão, ngài chỉ tiến vào Đấu Thiên trước ta hơn mười ngày đã có thể áp chế ta trên phương diện thực lực làm ta không thể đỡ nổi. Viên lão có thể chém Tam Dương, người ngoài nghĩ do may mắn nhưng ta lại thấy cho dù là không có thứ khác phụ trợ, thì Viên lão cũng có thể đọ sức đánh một trận với Tam Dương!"
Đây mới thật sự là Lục Địa Thần Tiên!
Về phần mình, Lưu Long nghĩ nửa ngày, có lẽ ông ta chỉ mới là võ sư Đấu Thiên.
Đúng vậy, một cái là võ sư Đấu Thiên, một cái là Lục Địa Thần Tiên, hai bên không có chênh lệch về cảnh giới nhưng lại là có sự chênh lệch thực lực rất lớn.
Mà Lý Hạo lại đột nhiên phá vỡ không khí giữa bọn họ, vui vẻ ra mặt: "Chúc mừng lão đại, chúc mừng lão sư! Kế hoạch đầu tiên của chúng ta đã hoàn thành. Hai người chờ ta đi lấy đồ ăn, giữa trưa hai người cùng uống một chén!"
Nói thêm gì đi nữa Lưu Long đều phải cam chịu!
Dù sao cũng là một võ sư Đấu Thiên lại bị đả kích không thành hình người, thật là thảm hại.
Nhìn thấy Lý Hạo quay người rời đi Lưu Long bỗng nhiên nở nụ cười: "Viên lão... Thật hâm mộ ngươi!"
Viên Thạc ngạo nghễu: " Đồ đệ của ta ngươi cũng đừng hòng mơ tưởng. Cho dù ngươi có truyền thừa Cửu Đoán Kình lại cho hắn thì hắn cũng không thể là đồ đệ của ngươi... Ngươi không được!"
"Hiểu rõ."
Ngay lúc này Lưu Long có chút hâm mộ, nhìn nhìn con chó đang ở một bên vung vẩy chân chó. Thở dài một tiếng, con mẹ hắn, con chó cũng không tệ lắm, nếu không thì nhận con chó làm đồ đệ?