Giữa trưa.
Lưu Long ở lại ăn cơm, tòa nhà của Viên Thạc lúc này nhìn hơi rách rưới, gạch không biết bị đạp vỡ hết bao nhiêu khối.
Người bình thường sẽ không có ở nhà động võ.
Cho nên đương nhiên ba người ở trong nhà cũng không quá bình thường.
Lưu Long tiến vào Đấu Thiên thì sức ăn không sai lắm, ăn như hổ đói.
Ở trước mặt người ngoài thực lực của Lưu Long rất mạnh, địa vị rất cao, uy phong lẫm liệt.
Ở đây thì không cần phải vậy.
Năm đó Viên Thạc lúc hoành hành một phương thì ông ta vẫn chỉ là một đứa nhỏ tới cửa cầu sư, ở trước mặt Viên Thạc ông ta chưa từng ngẩng đầu lên được.
Viên Thạc uống chút rượu, toàn bộ người trên bàn cũng chỉ có ông biết uống một chút, Lưu Long nhìn cao lớn thô kệch nhưng ông ta không uống rượu, uống rượu vào dễ dàng hỏng việc.
Mà Viên Thạc là võ sư thế hệ trước, rượu thịt ăn uống tương đối thoải mái.
Mà Viên Thạc vừa uống rượu vừa híp mắt, không nhìn Lưu Long cũng không nhìn Lý Hạo, không biết ông đang suy nghĩ cái gì.
Vốn dĩ ông nghĩ đến nếu như mình là rời khỏi Ngân Thành thì Lý Hạo phải làm sao bây giờ?
Vấn đề bát đại gia tộc còn chưa được giải quyết, Lý Hạo vẫn luôn ở trong ranh giới nguy hiểm.
Nhưng mà hôm nay khi Lý Hạo giác ngộ hình thức 'thế' ban đầu, bỗng nhiên ông an tâm được một chút, thậm chí ông còn mong chờ trước khi ông rời đi không biết Lý Hạo có cơ hội tiến vào Đấu Thiên không?
Đúng vậy, tiến vào Đấu Thiên!
Khi 'thế' được giác ngộ còn có năng lượng kiếm trợ giúp, nếu kiếm được một ít năng lượng thần bí của Ngũ Hành, lại có chút lực lượng của huyết ảnh, cho dù ông đột ngột đập vỡ nó cũng muốn có biện pháp đưa cho Lý Hạo!
Tiềm lực là sức mạnh khó khăn nhất trong con đường thăng cấp của võ sư, những người khác trong mắt Viên Thạc cũng chả là cái gì.
Lần trước, ông thu hoạch được hơn 1000 khối năng lượng thần bí.
Vẫn luôn mua chuộc Tuần Dạ Nhân bên kia giúp hắn, nhưng bây giờ hắn ở bên kia cạn kiệt cũng chưa có đổi được năng lượng thần bí giống với Ngũ Hành.
Vốn dĩ ông cũng không vội.
Gấp cái gì!
Lý Hạo tiến bộ mặc dù nhanh nhưng không có vội, mà bây giờ ông lại có chút nóng nảy.
Mẹ nó!
Quá chậm!
Lý Hạo đang trong thời kỳ đầu hình thức 'thế' tiến triển nhanh chóng, chậm trễ một ngày đều là một loại phạm tội, một loại cực hình.
Về phần sau khi Lý Hạo nuốt quá nhiều dẫn đến lực lượng tăng vọt sẽ xuất hiện tình huống kinh nghiệm theo không kịp thực lực... Viên Thạc không thèm để ý.
Hắn không giống các võ sư khác.
Kém Đấu Thiên, mạnh hơn Phá Bách?
Trước tiên ngươi nâng cao cảnh giới, tăng cảnh giới lên, kinh nghiệm cái gì, ngươi giết nhiều người một chút tự nhiên là sẽ có kinh nghiệm chiến đấu, lực lượng võ sư bắt nguồn từ chính bản thân nên không tồn tại nguy hiểm bị mất khống chế.
Kể từ đó mặc kệ hắn có kinh nghiệm hay không thì chỉ cần sau khi tiến vào Đấu Thiên, Lý Hạo không ngốc đến độ chạy đi tìm Nhật Diệu Tam Dương đánh nhau thì vấn đề không lớn.
Khi đó, đánh Phá Bách Nguyệt Minh thì chỉ cần đánh một chưởng.
Viên Thạc tự hỏi đột nhiên đứng dậy.
Lý Hạo ngẩng đầu, hắn đang chuẩn bị rót cho lão sư thêm chút rượu, Viên Thạc giương tay vồ một cái, chụp lấy cái máy liên lạc cách đó không xa.
Nghĩ nghĩ rồi bấm một dãy số.
"Là ta!"
"Viên lão..."
Một âm thanh quen thuộc truyền đến từ phía bên kia máy liên lạc, là âm thanh của Mộc Sâm.
Lý Hạo với Lưu Long đều có chút bất ngờ, tìm Mộc Sâm làm cái gì?
Viên Thạc lạnh lùng nói: "Ta không liên lạc được với Hách Liên Xuyên, ngươi nhất định có thể! Nói cho hắn biết, đêm nay ta muốn nhìn thấy năng lượng thần bí của ta, tất cả! Nếu như còn không nhìn thấy thì chuyện di tích kia dừng ở đây! Đừng có dùng chiêu này với ta, kéo dài thời gian không giải quyết vấn đề, ngươi muốn đợi ta ra khỏi di tích rồi mới đưa? Hay là chờ ta chết rồi đem đốt cho ta?"
"Viên lão, cái này... Chúng ta cũng liên lạc không được với Bạch Nguyệt thành..."
"Mộc Sâm, ngươi nhất định muốn ta đi đến phòng làm việc của ngươi nắm lấy cổ ngươi hỏi sao?"
"..."
Bên kia im lặng một hồi.
Một lát sau, Mộc Sâm bất đắc dĩ nói: "Vận dụng phương thức liên lạc khẩn cấp, bình thường đều là phải có chuyện quan trọng xảy ra, mỗi một lần sử dụng đều là tốn rất nhiều của cải, nhân lực..."
"Đây chính là chuyện quan trọng, nếu Hách Liên Xuyên không đưa đồ cho ta, thì ta sẽ làm thịt ti trưởng Mộc Sâm của Tuần Kiểm ti, lý do này đủ chưa?"
"..."
Khóe miệng Lưu Long giương lên, không có lên tiếng.
Lý Hạo cũng đang kìm nén âm thanh, sợ Mộc Sâm nghe được hắn đang ở bên cạnh.
Một lát sau, Mộc Sâm bất đắc dĩ nói: "Được, ta lập tức báo cho hắn, có thể là ban đêm... Bên kia cách chúng ta cũng một đoạn, cho dù chuẩn bị xong hôm nay cũng khó đưa tới được."
"Hách Liên Xuyên biết bay, hơn một ngàn dặm thôi, cứ bay tới là được! Chuyện khác ta mặc kệ, cứ vậy đi!"
Đùng một tiếng ném máy liên lạc qua một bên, Viên Thạc không quan tâm bọn hắn làm thế nào liên lạc với nhau.
Thật sự là rất khó để liên lạc giữa các thành phố.
Nhưng nếu như ngay cả ti trưởng cao nhất của Tuần Kiểm ti cũng không có biện pháp liên hệ với Bạch Nguyệt thành, vậy thì sự khống chế của Bạch Nguyệt thành đối với Ngân Nguyệt tỉnh sẽ rơi xuống đáy trong nháy mắt.
Ngày đó Hách Liên Xuyên tới nhanh như vậy tự nhiên là có biện pháp liên lạc cấp tốc, chỉ là bình thường sẽ không dùng đến mà thôi.
"Đám gia hỏa này, không giục không được!"
Viên Thạc có chút nổi nóng: "Ý đó của bọn hắn lão tử quá rõ! Chả bao lâu nữa chúng ta sẽ đi đến khu di tích, nếu như chết ở đó thì bọn chúng cái gì đều không cần bỏ ra, nếu như sống đi ra ngoài, tự nhiên bọn hắn sẽ có thu hoạch lớn, vậy thì một chút năng lượng thần bí cũng không tính là gì... Kiếm của ngươi cho bọn hắn, cho còn chưa tính đồ vật trong di tích sau này, ngay cả năng lượng thần bí để ta giết Đoạn Thiên cũng đều biến mất..."
Càng nói càng tức!
Lý Hạo vội vàng khuyên nhủ: "Lão sư bớt giận, dù sao trong thời gian ngắn chúng ta cũng không dùng được."
Vô nghĩa!
Viên Thạc liếc mắt hắn một cái, ai nói không dùng được?
Hiện tại là ngươi cần dùng đến, mà còn là cần dùng rất gấp.