Mà giờ khắc này, Lý Hạo yên lặng lắng nghe, ngược lại có thể cảm nhận được một chút... vị này rất xem trọng cháu trai Trương An của mình, tương đối coi trọng, cũng không phải là không tính quá để ý như trong tưởng tượng.
Hoàn toàn ngược lại, ông ấy rất ký thác kỳ vọng vào Trương An,.
Thậm chí hi vọng, Trương An có thể trở thành chiến hữu thân mật với vị Nhân Vương tương lai, trong quá trình đối phương quật khởi, như là mấy người Huyết Đế Tôn, trở thành một thành viên của tiểu đoàn thể này.
Vì thế, thậm chí chủ động mở ra trò đùa... ta đưa ta tôn tử tôn nữ cho ngươi đánh, ngươi tùy ý giày vò, không chết là được... thậm chí giày vò chết hắn cũng không trách!
Giờ phút này, suy nghĩ của Trương An bên cạnh hắn cũng rất phức tạp.
Đây là lúc gia gia và ông nói chuyện trước khi ông đi Ma Võ năm đó, gia gia hi vọng ông có thể đi Ma Võ, ông không có cam lòng, nhưng lại không dám phản bác, đối với người được gia gia coi trọng là hơn mình mà cảm nhận được nỗi phẫn nộ và không cam lòng!
Ta mới là tôn tử ruột của gia gia, vì sao gia gia thiên vị cái tên gây chuyện thị phi, gây phiền toái khắp nơi, vẫn mãi gây chuyện cho nhân loại như thế, bao nhiêu Tông Sư vì sự xúc động nhất thời của hắn ta mà lao tới Địa Quật tác chiến, chiến tử tha hương!
Năm đó, mình rất không hiểu chuyện
Bây giờ xem ra, hồi ức quá khứ, giờ phút này, Trương An thở dài trong lòng, tuổi trẻ khinh cuồng, mình thời điểm đó, đích xác quá khí thịnh, cuộc chiến giữa Tân Võ và Địa Quật vẫn còn kéo dài.
Lại là không có người nào phá cục, những người gia gia làm Định Hải Thần Châm, không cách nào khinh động, hơi không cẩn thận chính là thua cả một bàn!
Giờ phút này, thiếu niên Nhân Vương nhập Địa Quật, một đường lao đao, mặc dù gây chuyện thị phi, trêu chọc mầm tai họa, nhưng cùng lúc đó, hắn ta cũng đang không ngừng làm suy yếu thực lực của địch nhân, cũng khiến địch nhân nghĩ lầm chỉ là thiếu niên Nhân Vương đánh bậy đánh bạ, đặt mấy người gia gia ở một bên.
Mà chuyện này cũng đặt nền tảng vững chắc cho thắng lợi về sau.
Trương An thầm nghĩ, lại nhìn mình ngay lúc đó, dường như rất không phục, ngoài miệng thì nói được, nhưng lại cúi đầu không nói gì.
Lúc đó cũng không để ý, bây giờ, lại có chút hoảng hốt.
Gia gia đang nhìn mình.
Trên mặt, có chút cảm xúc thay đổi, ông ấy lộ vẻ đau lòng, trong mắt cũng mang theo một chút bất lực, hình như đang định kể gì đó, gia gia chưa bao giờ lộ ra qua vẻ mặt như thế với mình, trước kia hoàn toàn chưa từng thấy.
Hôm nay trở lại quá khứ, ông lại thấy được, thấy được một chút chờ đợi ẩn giấu trong mắt gia gia, một chút áy náy, dường như tại nói, con mới là tôn tử ruột của ta, người ta thương yêu nhất luôn luôn là con, nhưng ta cũng hi vọng con có thể hiểu rõ chính mình, thấy rõ hiện thực, kết giao hảo hữu tốt có chung chí hướng...
Ánh mắt kia, phức tạp đến mức khiến Trương An bây giờ có chút chấn động.
Gia gia... chưa bao giờ biểu lộ bất kì tư thái gì như thế đối với mình.
Thời kỳ thiếu niên, gia gia mong đợi lớn đối với mình như thế sao?
Trong lúc nhất thời, ông bỗng nhiên có chút chán nản, có chút hoảng hốt, trong trí nhớ của ông, gia gia đối với mình chỉ có nghiêm khắc, càng ngày càng nghiêm khắc, càng ngày càng phẫn nộ, càng ngày càng thất vọng... chưa bao giờ có chờ mong!
Nhất là trong khi người khác ở Tân Võ sau đó không ngừng tấn cấp, mình vẫn mãi kẹt tại cấp độ Thánh Nhân, gia gia hình như đã hoàn toàn tuyệt vọng đối với mình!
Trương An suy nghĩ rất nhiều chuyện trong lòng, mà Lý Hạo không cảm thấy phức tạp như vậy.
Hắn chỉ nhìn về phía người trước mắt này, cảm ngộ tâm tư của Trương An bên cạnh, lại cảm nhận được đối phương bao giờ cũng đều đang gia tăng thực lực... có chút ngoài ý muốn, có chút hiểu rõ.
Thú vị!
Thời kỳ này, Chí Tôn thế mà đã có khuynh hướng nắm giữ Nhân Hoàng chi đạo, vạn dân giúp đỡ tu luyện, lấy thực lực như vậy, thế mà đã thu được tín nhiệm vạn dân, vạn dân kính ngưỡng, thậm chí là tín ngưỡng...
Tân Võ không nói tín ngưỡng, người này lại dựa vào thân phận không phải người chí cao, thu được vạn chúng tán thành, ngược lại thật sự có năng lực!
Đối phương cũng không triển lộ bất kỳ võ lực nào, nhưng lúc này, Lý Hạo lại cảm thấy có chút chấn động, người thú vị, người cường đại, dù là thời kỳ nhỏ yếu, xem một chút, đều cảm thấy sẽ có thu hoạch.
Lần này là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, tự mình tiếp xúc... đột nhiên cảm giác được, thời đại này rất thú vị!
Chỉ là một lần nói chuyện với Trương gia Chí Tôn.
Rất nhanh, thời gian trôi qua từng canh giờ, Trương An bên cạnh Lý Hạo cũng đang có những trải nghiệm giống nhau.
Cho đến khi... đi vào Ma Võ!
Tòa học phủ vô cùng nổi danh được lưu lại trong lịch sử!
Khi tiến vào bên trong, phát hiện cũng chỉ hơi lớn một chút, cường giả rất ít... ở trong mắt Lý Hạo, những người này còn chưa tới Nhật Nguyệt, người mạnh nhất cũng khó khăn lắm mới tiến vào cấp độ Nhật Nguyệt.
Một tòa học phủ như vậy... lại là học phủ nổi danh nhất năm đó!
Mà ngay ở này... Lý Hạo có chút ngây người.
Hắn không gặp Nhân Vương, nhưng hắn gặp được một vị có chút khiến người ta khó dự liệu, Kiếm Tôn!
...
Kiếm Tôn thời kỳ này hình như đã đi ra mười năm mài kiếm kỳ, có chút hăng hái, sát ý không thể ức chế.
Thời điểm Trương An nhìn thấy Kiếm Tôn, Kiếm Tôn đang luyện kiếm ở trong tiểu viện của mình.
Chỉ là đơn giản xuất kiếm, thu kiếm, xuất kiếm, thu kiếm!
Trương An nghe theo lời gia gia của ông, đến bái kiến Kiếm Tôn... cho dù Kiếm Tôn thời kỳ này kỳ thật cũng không tính là đại nhân vật gì, ở trong mắt Trương Chí Tôn, kỳ thật vẫn yếu đuối không gì sánh được.
Thế nhưng trước khi tới, Trương gia Chí Tôn lại kêu Trương An đến bái kiến vị thiên tài mài kiếm mười năm này... đúng vậy, Kiếm Tôn cũng là hậu bối của Chí Tôn, Chí Tôn cũng rất coi trọng.
Cảm thấy người này cũng là nhân vật số một số hai trong tương lai.
Không thể không nói, chưa nói đến năng lực khác của Chí Tôn, chỉ tính ánh mắt thôi đã vô cùng chuẩn xác, tại thời kỳ này thế mà đã nhận định, Kiếm Tôn vừa quật khởi không lâu, Kiếm Tôn đã trải qua luyện võ kỳ tốt nhất năm đó, tương lai sẽ có tiền đồ rất lớn.