Thời khắc này, Kiếm Tôn còn chưa vĩ ngạn như lúc trước Lý Hạo nhìn thấy.
Có vẻ hơi bình thường.
Dáng vẻ của một tiểu lão đầu, bội kiếm bên hông, đây chính là Trường Sinh Kiếm trong truyền thuyết... không ở chỗ bản thân kiếm, mà là kiếm ý.
Thực lực Lý Hạo vượt qua Kiếm Tôn thời kỳ này, chỉ là đơn giản xem xét... đã phát hiện, kém xa kiếm của mình, kém thật xa, nhưng kiếm của Kiếm Tô lại thuần túy không gì sánh được!
Thời khắc này, Kiếm Tôn đã hoàn thành kỳ tích nhất kiều tam môn nhập ta bụng mà trên sử sách ghi lại!
Thực lực cũng coi là đỉnh cấp ở thời đại này.
Đương nhiên, chênh lệch với Chí Tôn vẫn rất lớn.
Mà khi đối phương nhìn thấy Trương An, cũng không quá khách khí, dường như không quan tâm thân phận của gia gia hắn ta, nhìn thấy Trương An, mở miệng nói: "Tâm tư lộn xộn, tuổi còn nhỏ đã ra vẻ trầm ổn, mất khí phách của thiếu niên, ngươi nên đi Kinh Võ... Kinh Võ đều là một đám lão cổ đổng, thủ cựu giả theo quy củ cũ... gia gia ngươi, Trương bộ trưởng, cũng là một người tự tại, hậu đại lại trầm ổn từ đời này sang đời khác, thế hệ này không bằng một thế hệ khác... thời đại này, trầm ổn chính là tội! Thiên hạ bất bình, cũng không phải thủ hộ thiên hạ, giờ phút này phải đánh thiên hạ, trầm ổn có ích lợi gì..."
Kiếm Tôn rất không khách khí!
Thời khắc này, thiếu niên Trương An lại có chút biệt khuất, cảm thấy có chút phẫn nộ, bị người khác khinh thường.
Thế nhưng... cũng chỉ có thể tiếp tục ra vẻ trầm ổn.
Kiếm Tôn hình như đã nhìn thấu, nhưng cũng không nhiều lời, có lẽ là đang cân nhắc, dù sao gia gia của vị này vẫn là người lãnh đạo trực tiếp của mình, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: "Thôi, nếu đã tới... đừng nói gì nữa, tiếp ta một kiếm, cũng coi như nể mặt mũi gia gia ngươi!"
Dứt lời, chém ra một kiếm!
Thời khắc này ,thiếu niên Trương An nhỏ yếu không gì sánh được, chỉ cảm thấy gặp công kích to lớn, thậm chí có chút phẫn hận... Kiếm Tôn cường hãn, sao mình có thể đón lấy một kiếm!
Quả nhiên, chỉ là kiếm khí đã để mình không ngừng lùi lại.
Mà Trương An chân chính và Lý Hạo lại nao nao.
Giờ khắc này, hai người đều cảm nhận được một cỗ đặc thù ý, thậm chí là thế, Ngân Nguyệt mới có một cỗ đặc thù chi thế!
Hai người đều đã gặp vô số thế, chỉ là trong nháy mắt, nhưng cũng có chút cảm ngộ... Lý Hạo chấn động trong lòng, thuần túy, hợp nhất, vạn đạo quy nhất?
Trong lòng của hắn cực kì kinh ngạc!
Thực lực của Kiếm Tôn thời kỳ này... từ góc độ của hắn thì rất bình thường, nhưng Kiếm Tôn thời kỳ này... giết ra một kiếm lại thể hiện vạn đạo duy ta!
Chuyện này...
Mà lão niên Trương An cũng khẽ giật mình, giờ phút này, linh hồn lại có chút chấn động, đây là... Kiếm Đạo chi ý, cũng là một loại truyền đạo chi ý!
Nhưng lúc này, mình lúc thiếu niên, lòng tràn đầy phẫn nộ, hoàn toàn không có chú ý tới.
Mà Kiếm Tôn khẽ nhíu mày, dường như có chút thất vọng, rất nhanh đã thu kiếm, bình thản như nước: "Thiên phú không tồi, không hề kém hơn Phương Bình, đáng tiếc... Đáng tiếc! Đi đi, có thời gian thì có thể nhớ lại một kiếm này của ta... hơn nữa, ngươi quá trẻ tuổi, mới 18 tuổi, không cần học theo dáng vẻ của lão nhân81 tuổi, ngươi thời khắc này nên như thế nào thì như thế đó, thành tựu của gia gia ngươi không phải dựa vào trầm ổn mà có được, thời điểm ông ấy còn trẻ không hề kém hơn Phương Bình, có lẽ càng ngông hơn, chuyện xấu gì đều làm..."
Vừa nói xong, bên tai mấy người Lý Hạo, Trương An, Kiếm Tôn đều nghe được một tiếng cười lạnh: "Lý Trường Sinh, nếu không phải vì nể một kiếm này của ngươi, ta đã dùng một bàn tay đập chết ngươi!"
Lý Hạo sững sờ, vị Trương gia Chí Tôn này... thế mà vẫn luôn trộm nghe, lúc trước thế mà không quá để ý.
Mà Kiếm Tôn dường như không cảm thấy kinh ngạc: "Ngươi chụp chết ta xem nào? Ta nói thật cũng phạm pháp à? Ngươi lúc còn trẻ, lão sư ta đã từng nói... đương nhiên, nhiều chuyện xấu ta còn chưa nói, nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôn tử của ngươi không giống ngươi... cũng đúng, ngươi ngụy trang quá tốt, ra vẻ đạo mạo, tôn tử của ngươi học theo, nếu ta nói thật thì ngươi không phải như thế này, mà là nên buông thả hơn trước mặt tôn tử của ngươi... vẻ mặt ngươi không phải vô sỉ đến cực hạn ở trước mặt chúng ta, ở trước mặt Phương Bình sao?"
"..."
Trương gia Chí Tôn dường như có chút khó chịu, hừ lạnh một tiếng: "Bớt dùng bài này với lão tử, tôn tử của ta có thiên phú rất tốt, một kiếm này của ngươi... hắn sớm muộn sẽ cảm ngộ được chân ý! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi có chút thoát ly Bản Nguyên chi đạo, kỳ quái... tiểu phá kiếm này của ngươi, thật đúng là xuất hiện hương vị của mình, có thể một kiếm chém đứt móng tay ta!"
Giờ khắc này, Lý Hạo hơi cảm thấy khác thường.
Đây chính là phương thức giao lưu của đại lão đỉnh cấp sao?
Thể hiện một cảnh giới mới!
"Tôn tử của ngươi có thể cảm ngộ được sao? Nếu có thể cảm ngộ, lão tử... được rồi, tuổi tác ngươi lớn hơn ta, xem như cùng thế hệ với sư phụ ta, ta ngược lại là dùng móc vàng bóc cứt!"
"Ngươi xem thường ai?"
"Xem thường tôn tử của ngươi!"
"Ngươi có phải đang mắng ta hay không? Đừng cho là ta không biết tiểu tâm tư của ngươi, Lý Trường Sinh, thành thật một chút cho ta, nếu không thì bàn tay của lão tử sẽ đập chết ngươi..."
"Ngươi đập đi, ngươi chụp chết ta đi, để tiện cho đồ đệ của lão tử sau này đập chết ngươi!"
"Mẹ nhà ngươi... hắn là đồ đệ của ngươi sao? Ngươi nghĩ Lã Phượng Nhu chết rồi à?"
"..."
Hai vị đại lão bí mật truyền âm, không ngừng mắng nhau điên cuồng.
Mà lão niên Trương An ngơ ngác hồi lâu, hồi lâu, có chút uể oải, ta... hình như cả một đời đều không cảm ngộ được chân ý, xem ra ta đã khiến cho ta gia gia thất vọng rồi.
Về phần thiếu niên Trương An... cực kì non yếu, lúc này lại tràn đầy phẫn nộ trong lòng, càng sẽ không quan tâm.
Giờ phút này, Lý Hạo cũng muốn bật cười, thú vị.
Các cường giả thời đại Tân Võ đều rất thú vị, khi giao lưu với nhau... đều là như thế này sao?
Người nọ bám theo một đường, nghe lén không biết xấu hổ, chửi đổng không biết xấu hổ, đây chính là Chí Tôn trong truyền thuyết sao?