Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 2337 - Chương 2337: Ký Ức Quá Khứ 5

Chương 2337: Ký ức quá khứ 5 Chương 2337: Ký ức quá khứ 5

Lý Hạo có chút dở khóc dở cười, mà lão niên Trương An cũng vô cùng bất đắc dĩ, nói thật, kỳ thật đây cũng là lần đầu tiên ông biết tâm thái của những cường giả này.

Lần đầu tiên biết, bọn họ rốt cuộc cảm thấy ra sao.... khi đối mặt với gia gia mình.

Ta lại không sợ ngươi!

Đúng là băt nạt thì ngươi sẽ không đánh chết ta, chỉ cần đánh không chết ta, ngươi bây giờ đánh ta, ta đánh không lại ngươi, ta về sau đánh nhi tử ngươi, đánh tôn tử ngươi, đánh chắt trai của ngươi...

"Vậy mà phí công ta năm đó còn cảm thấy, ta có một người gia gia có thân phận như vậy... ở Ma Võ, không nói đi ngang, cũng có thể hưởng thụ ưu đãi... thì ra những học trưởng này đều đang dồn hết sức lực trả thù ta... thực sự là..."

Lão niên Trương An thật sự bất đắc dĩ, năm đó ta không biết còn có việc này.

Mà ngay lúc này, bỗng nhiên, tân sinh Ma Võ xa xa có người hô to một tiếng: "Viên Bình xã tỷ muội, giết địch cùng ta!"

Một đám tân sinh, thế mà dưới sự dẫn đầu của một thiếu nữ, bỗng nhiên bắt đầu trùng sát mấy yêu thú kia, Lý Hạo cũng không nhịn được ghé mắt quan sát, nói khẽ: "Đều là tân sinh... không nghĩ tới, thiếu nữ này còn có dũng khí như vậy, ta thấy tiền bối các ngài đều rất sợ hãi..."

Trương An cũng có chút hoảng hốt, hồi lâu mới nói: "Đúng vậy... rất nhiều người đều nói, nàng dựa vào vận khí mới tới cấp độ này, kỳ thật... nàng cường đại hơn chúng ta nhiều, càng có dũng khí, càng có khí phách hơn nhiều!"

"Nàng nhỏ hơn chúng ta, lúc này mới 16 tuổi... ta và Trương Tuyết đều đã 18 tuổi, nhưng nàng là người đầu tiên tổ chức mọi người giết ma thú, giết yêu thú, mà chúng ta... chỉ có thể tránh né..."

Lý Hạo giật mình, giọng điệu này... không thích hợp .

Trương An lại thở dài: "Kỳ thật, ta vẫn cảm thấy nàng có thể đi đến cấp độ Đế Tôn là chuyện đương nhiên, chỉ là mọi người đều bị thân phận của ca ca nàng hấp dẫn, cảm thấy nàng đều dựa vào ca ca của nàng... kỳ thật không phải như vậy, ở một thế giới khác, kỳ thật... là nàng mang theo mọi người, trùng sát tứ phương, giết vị Thế Giới Chi Chủ kia, có chút bất đắc dĩ, cuối cùng đưa tiễn chúng ta..."

"Nàng là... muội muội của Nhân Vương?"

Lý Hạo hoàn hồn.

Trương An mở miệng: "Đúng... chính là nàng! Ngươi đã thấy được, nàng lúc 16 tuổi, độ tuổi nhỏ nhất, gia nhập Ma Võ, lại là người có biểu hiện tốt nhất, cũng là một học viên ưu tú nhất trong số chúng ta và thế hệ sau Nhân Vương, ngươi nói xem, nàng không thành Đế Tôn, có hợp lý không?"

Lý Hạo nhìn lại về phía bên kia, muội muội Nhân Vương trái lại là duyên dáng yêu kiều... hơi mũm mĩm, vô cùng đáng yêu, nhưng cũng đủ quả quyết, đối đầu giết chóc với những yêu thú mạnh mẽ kia, không hề nương tay chút nào.

Đích xác có chút dũng khí và khí phách, mặc dù Lý Hạo có thể thấy được, sâu trong đáy mắt của đối phương... rất e ngại, nhưng vẫn xung phong đi đầu, biểu hiện tốt hơn Trương An rất nhiều, thực lực của đối phương còn không bằng thiếu niên Trương An thời khắc này.

"Quả nhiên, người trở thành Đế Tôn đều có chỗ đặc biệt..."

Lý Hạo khẳng định: "Ta lúc 16 tuổi, phụ mẫu vừa mới rời thế, đoạn thời gian đó ta rất chán chường, nhưng không có năng lực giết yêu thú... cho dù có, ta cũng không tổ chức nổi nhiều người như vậy, đổi lại là ta, lúc này đại khái sẽ nhân lúc mấy người không chú ý ta, len lén giết chết một tên, lấy một chút chỗ tốt..."

Trương An im lặng!

Mẹ nhà hắn, ngươi đang khen muội muội Nhân Vương, hay đang khen ngươi?

Lúc này ta đều bị dọa sợ, sợ đến mức choáng váng, lần đầu tiên trải nghiệm đấy!

"Lần đầu tiên động thủ với người khác... ngươi không sợ sao?"

"Sợ chứ... cho nên ta đánh chết đối phương, đối phương còn đưa ta một lá cờ thưởng!"

Trương An khẽ giật mình, Lý Hạo lại nói: "Tiền bối đã nhìn thấy lá cờ thưởng đó chưa? Quay về ta cho ngài xem một chút... lần đầu tiên đánh nhau, ta cũng bị dọa sợ, may mắn là đánh chết đối phương, nếu không ta thảm rồi!"

"..."

Đây là tiếng người sao?

Trương An hoàn toàn bó tay rồi!

Lần đầu tiên giao thủ với người khác, đánh người ta chết, sau đó ngươi còn nói ngươi sợ... ngươi sợ cái quỷ gì!

"Vậy ngươi... vậy lần đầu tiên ngươi nhìn thấy yêu thú là lúc nào?"

"Hắc Báo? Làm thú cưng đấy!"

"Trừ Hắc Báo thì sao?"

"Không nhớ rõ... Giết rồi hay sao ấy nhỉ?"

Lý Hạo cũng không chắc, lần đầu tiên nhìn thấy yêu thú, ngoài Hắc Báo thì hình như là ở Thương Sơn đúng không?

Giết luôn hay sao?

Ai còn nhớ chuyện này chứ!

"Ngươi không sợ?"

"Ta khi đó đã giết một nhóm người lớn rồi, còn sợ một con yêu thú gì đó sao?"

"..."

Trương An không nói gì, chúng ta không có điểm chung.

"Tiền bối... lá gan của ngài hơi nhỏ chút... có vẻ trầm ổn, thời khắc mấu chốt lại rụt rè... còn không bằng muội muội Nhân Vương, trách không được người ta thành Đế Tôn, ngài vẫn chưa thành!"

Móa!

Trương An mắng to trong lòng!

Lời này mà cũng nói ra cho được?

Nói đi nói lại, đích xác có chút mất mặt, thời khắc này, ngay cả mình nhìn lại quá khứ cũng cảm thấy có chút mất mặt!

Khi đó, sao mình lại nhát gan như vậy chứ!

Đáng chết!

Bị Lý Hạo chế giễu!

Quá chật vật!

Đương nhiên, Lý Hạo cũng không phải người thích bàn tán, cũng không nhiều lời, sau đó, thiếu niên Trương An lại trải qua đủ chuyện.

Lý Hạo đi theo cả một đường, trải nghiệm cả một đường.

Trương An cũng vào địa quật, bắt đầu giết địch, ác chiến tứ phương, mà cả thế giới nhân loại, uy danh của thiếu niên Nhân Vương càng lúc càng lớn, càng ngày càng điên cuồng, thậm chí điên cuồng đến mức khiến Lý Hạo cảm thấy có chút phô trương, như thế mà không chết, cũng coi là hiếm có.

Đương nhiên, vì thiếu niên Nhân Vương điên cuồng, nhân loại cũng hi sinh đại giá.

Những tồn tại đỉnh cấp như Chí Tôn bắt đầu ác chiến địa quật, tự mình tham chiến, tự mình hộ đạo, thậm chí có lần thiếu niên Nhân Vương gây tai hoạ nên tất cả cường giả nhân loại phải sóng vai giải quyết tốt hậu quả!

Nhân tộc thời đại này, chỉ có thể mô tả đơn giản là điên cuồng!

Vì thu hoạch được một chút chiến quả, chỉ cần thiếu niên Nhân Vương có thể có thu hoạch, dù là Chí Tôn hay là các cường giả đỉnh cấp khác, thậm chí vì thế không tiếc bộc phát chiến tranh chung trên toàn Nhân tộc!

Không có thời đại nào điên cuồng, nhiệt huyết, thậm chí là ngây thơ như Tân Võ!

Bình Luận (0)
Comment