Dù là Nhân Vương không ở đây, đám người này dường như cũng cực kì tự tin cuồng vọng.
Mà các hư ảnh rất nhanh xuất hiện lần lượt ở chỗ lão nhân, như thể xuất hiện từ hư không, có người nghi hoặc: "Đánh ai?"
"Cực Lạc!"
"Đánh!"
"Giết!"
"Vì sao lại đánh bây giờ?"
"Tôn tử của ta để cho ta đánh!"
"Vô nghĩa!"
"Thật!"
"..."
Một đám người làm ầm làm ĩ, như thể cũng không thèm để ý đến cùng là nguyên nhân gì, cớ gì, chỉ là hỏi thử một chút, nếu Chí Tôn đã nói phải đánh, vậy thì đánh!
"Cực Lạc đại đạo là đại đạo không tồi, có thể tiêu diệt vũ trụ đại đạo của đối phương hay không?"
"Có thể! Đại Miêu ăn hết nó!"
"Mèo lười kia nguyện ý sao?"
"Nguyện ý... nghe nói Nhị Miêu đã khôi phục, mèo lười thiếu cá khô nhỏ cho nó... chuẩn bị thêm một chút, nếu không sẽ lộ ra vẻ mèo lười quá keo kiệt!"
"Vậy thì đánh! Khi nào Nhân Vương về?"
"Không về, chỉ có chúng ta!"
"Mẹ kiếp, khó đánh rồi, lão Trương, lá gan ngài to thật đấy... ta thích, vậy thì chúng ta đánh!"
"..."
Một đám nhân vật như thổ phỉ, như châu chấu, bay tới nơi sâu Hỗn Độn.
Giống như lời Nhân Vương nói... chúng ta đều là côn trùng có hại!
Đừng trêu chọc chúng ta, ai trêu chọc thì đánh người đó, đánh không lại cũng đánh, đánh thắng được thì đánh chết, đánh không lại thì đánh tiếp...
Về phần đại thế giới Cực Lạc... ai bảo bọn họ lần trước trêu chọc chúng ta?
Nhân Vương nhất định phải dẫn đội, nhưng dẫn người đi lạc đường, với cả Thương Miêu cũng không biết đường, hai tên mù đường đi lạc, đi tới đại thế giới Cực Lạc hỏi thăm đường, người ta thế mà phách lối đến kinh người, còn muốn ăn Nhân Vương và Đại Miêu... hỏi đường là nể mặt ngươi, nếu ngươi không nể, vậy thì ta sẽ đánh chết ngươi!
Đánh ai cũng là đánh, không quan tâm có thêm một kẻ địch.
Hiện tại nếu làm mất lòng... vậy thì lại đắc tội thêm một chút, triệt để tiêu diệt các ngươi!
...
Một bên khác.
Cũng trong nơi sâu Hỗn Độn.
Một người cầm đao tùy ý chui ra từ trong Hỗn Độn, nhìn xung quanh một chút, trong đầu bỗng nhiên nhiều thêm một chút ký ức, cười hắc hắc: "Thú vị, rất thú vị, chơi vui!"
Dứt lời, hắn ta nhìn thoáng qua phía sau, bỗng nhiên, hư không dao động, từng vị cổ lão vô cùng cường đại theo sát phía sau, nhanh chóng đuổi theo.
Tiếng của cổ lão vang lên như muốn nổ tung bên tai nam tử: "Phương Bình, vẫn mãi trốn chạy thì sẽ không giải quyết được vấn đề..."
Nam tử quay đầu nhìn lại, nhe răng cười một tiếng, trốn chạy?
Ai cho các ngươi ảo tưởng thế?
Một đám tôm nhỏ, tại sao lại sinh ra ảo tưởng như vậy, có phải tuổi tác quá lớn, đầu óc mù mờ rồi hay không?
Hắn ta nhe răng cười một tiếng: "Ta nghe nói, gần đây có cái đại thế giới, thanh danh không tốt, lần trước còn chặn đường Tân Võ Kiếm Tôn ta một lần... kêu cái gì mà đại thế giới Thiên Lan, đi đến đó như thế nào?"
Sắc mặt của một vị cổ lão rét run: "Bớt giả vờ đi, đại thế giới Thiên Lam cách xa nơi đây vô hạn, gần nơi đây nhất chính là đại thế giới Nguyệt Minh..."
"Nguyệt Minh? Anh em kết nghĩa với Hồng Nguyệt à? Vì sao phải có chữ Nguyệt?"
Nam tử giận dữ: "Ở đâu?"
Các cường giả phái sau cũng rất phẫn nộ, lần lượt giả ngu, ông ta rất chán ghét tên gia hỏa này, mỗi lần đều giả ngu giả ngốc.
Nhưng rất nhanh cười lạnh: "Từ đây đi về phía bắc, 30. 000 thước Hỗn Độn..."
"Ở đâu là bắc?"
"..."
Nam tử nhìn thoáng qua khắp nơi, hơi nghi hoặc một chút, mẹ nhà hắn, đều như nhau, Hỗn Độn không có phương hướng, ta thật bội phục đám gia hỏa các ngươi, thực lực không ra sao, nhưng có thể phân rõ Đông Nam Tây Bắc.
Hỗn Độn không phải giống nhau hết sao?
Vậy mà cũng có thể phân ra Đông Nam Tây Bắc?
Cũng không có gì đặc biệt rõ ràng, hắn ta lại nói: "Thực lực của Thế Giới Chi Chủ đại thế giới Nguyệt Minh như thế nào? Có phải là mạnh nhất nơi đây hay không? Cách đại thế giới Hồng Nguyệt có xa hay không? Có phải cùng một bọn với Hồng Nguyệt hay không?"
Cường giả phía sau lại không tiếp tục để ý, mà là chờ đợi, chờ đợi một số những cường giả khác đuổi kịp...
Diệt trừ tai họa của vũ trụ này!
Không có ai giống như người nọ, không kiêng nể gì trong Hỗn Độn, bao nhiêu du hiệp Hỗn Độn đều bị hắn ta chém giết, chỉ vì... đối phương hỏi đường, một số du hiệp không để ý, hoặc là ác ngôn đối mặt!
Du hiệp Hỗn Độn nơi đây sắp bỏ chạy hết.
Mà nam tử thấy ông ta không đáp, quay đầu nhìn thoáng qua, phán đoán một chút... thực lực của gia hỏa này bình thường, không tính là cường giả tuyệt thế vô địch... được rồi, làm quân dự bị, nếu là chủ nhân của đại thế giới Nguyệt Minh là người tốt, ta sẽ không giết.
Nếu là người xấu, lại mạnh hơn ông ta, ta sẽ giết tên kia.
Nếu không tìm được, hoặc là không tính là người xấu, ta sẽ giết đám người này... coi như thực hiện lời hứa!
Đáng tiếc, vì sao vẫn mãi không tìm được Hồng Nguyệt?
Hồng Nguyệt đến cùng tránh đi đâu rồi?
Không phải nói muốn tiến đánh Tân Võ ta sao?
Vì sao vẫn mãi trốn tránh ta?
Sao mà đáng hận vậy chứ!
Ta mà bắt được Hồng Nguyệt Chi Chủ thì sẽ thiên đao vạn quả hắn ta, chế tạo thành cá khô nhỏ, để mỗi ngày Đại Miêu ăn một miếng... đáng giận, đáng hận, có thể giết!
Nói ra thì... cái tên gia hỏa xuyên thẳng đến đây, gia tăng thêm một chút ký ức cho mình... rốt cuộc là thứ gì?
Được rồi, mặc kệ đi!
Ta chính là muốn giết người!
Không tiếp tục để ý mấy người sau lưng, xoay người rời đi, nhưng lại tiếp tục đi nhầm đường, vị cường giả phía sau hừ lạnh một tiếng, lại nữa, nói là đi đến đại thế giới Nguyệt Minh, kết quả thì sao?
Quả nhiên, chính là vì lừa dối người, để ngụy trang mà thôi!
Rất nhanh, hư không dao động, lại có vài vị cường giả đuổi theo: "Hắn đi đâu rồi?"
"Đi về phía đông!"
"Hướng đông?"
"Đúng!"
"Đáng giận... Tên kia rốt cuộc muốn đi đâu? Có phải đã thật sự cấu kết với Hồng Nguyệt đế hay không, một hồi đông, một hồi tây, vây quanh Hồng Nguyệt đi vòng vo hơn mười năm, nhưng lại không đi tới Hồng Nguyệt... nói bọn hắn không có liên quan gì nhau, ta chết cũng không tin!"
Đáng hận!
Đã nhiều năm như vậy, vẫn luôn xoay vòng quanh Hồng Nguyệt, nhưng lại không đi Hồng Nguyệt, ngươi nói ngươi không phải đồng bọn với Hồng Nguyệt, chúng ta tin sao?
"Không quan tâm những chuyện đó nữa, phía đông là đại thế giới Chí Ám, Chí Ám Chi Chủ, thực lực cường hãn không gì sánh được... Lần trước đã từng đề cập muốn gia nhập liên minh, tiêu diệt Tân Võ và Hồng Nguyệt, nếu hắn đi... đó là cơ hội, lần này, vừa hay tiêu diệt người này ở đại thế giới Chí Ám!"
Nói rồi, một vị cổ lão cười lạnh: "Ta vừa mới cố ý nói hướng bắc vì đã ta biết ý nghĩ của hắn, hắn chắc chắn sẽ không đi phương bắc, quả nhiên, hắn đi phương đông, ta biết ngay mà!"
Dù sao, tên kia cố ý đối nghịch là được.
Lần này, cuối cùng đã rơi vào mưu kế của ta!
Chủ nhân của đại thế giới Chí Ám, đang ở gần nơi đây, gần giống với sự tồn tại của Hồng Nguyệt Chi Chủ... Lần này sẽ tiêu diệt Phương Bình ở đây, để hắn ta không còn cơ hội gây chuyện ở Hỗn Độn!