Năm tháng trong Hỗn Độn khác với khi ở Ngân Nguyệt.
Chỉ trong nháy mắt ở ngoại giới, Ngân Nguyệt chính là mấy ngày, thậm chí mấy tháng.
Lần bế quan này của Lý Hạo trong chớp mắt bảy ngày đã trôi qua.
Thực lực càng mạnh, tăng lên càng khó, bế quan càng dài.
Bảy ngày, đối với Lý Hạo thì dường như chỉ trôi qua trong giây lát, không hề cảm thấy lâu như ngày xưa.
Giữa thiên địa, một dòng sông dài ngang qua.
Thoáng như thời gian, thời gian trôi nhanh.
Trong trường hà, một ngôi sao lấp lóe, chính là Ngôi Sao Thời Quang.
Một cái cây, một khối thạch, một phương ấn, cũng mơ hồ có thể thấy được, giờ phút này cũng đang hấp thu lực lượng trường hà, làm bản thân lớn mạnh, thật sự là tam bảo Kiếm Tôn phù hợp để rèn đúc thế giới.
Ngôi sao bỗng nhiên hóa thành dáng vẻ của Lý Hạo.
Lý Hạo du tẩu một chuyến trường hà, đi ra từ trong trường hà, ngẩng đầu nhìn lên trời, Tinh Môn ở trên bầu trời càng rõ ràng hơn.
Ở gần Tinh Môn thậm chí cảm thấy thời gian có chút rối loạn.
Lý Hạo biết, một khi Tinh Môn mở ra... Ngân Nguyệt sẽ không phong bế bản thân nữa, khi đó, Hỗn Độn, Ngân Nguyệt thời gian sẽ thống nhất, thời gian ở Ngân Nguyệt và ngoại giới hẳn là có chút chênh lệch, đây cũng là một loại bảo hộ bản thân của tiểu thế giới, một loại phát triển đại đạo bản thân.
Hắn du tẩu quá khứ, cảm ngộ thời gian, hơi có sở ngộ.
Ngoại giới, hẳn là không trôi qua bao lâu.
Thời gian chênh lệch rất lớn!
Nhưng vì có chênh lệch, một khi Tinh Môn mở ra, liên thông Hỗn Độn, Ngân Nguyệt tất nhiên sẽ có đại lượng năng lượng tràn vào, không còn là năng lượng cằn cỗi như trước đó, phong bế bản thân, có tốt có xấu.
Chỗ tốt là, thời gian càng sung túc, nhưng thời gian có nhiều hơn mà năng lượng không đủ thì khó mà duy trì để cường giả tu luyện, thế giới như vậy... Kỳ thật không có tiền đồ quá lớn, ví dụ như những người Trương An, bởi vì khuyết thiếu năng lượng, chỉ có thể để bản thân ngủ say.
Trừ lãng phí sinh mệnh, hình như cũng không có tác dụng quá lớn.
Mấy người Lý Đạo Hằng là vì đã sớm chuẩn bị đại lượng tài nguyên... nếu không cũng sẽ không có tiến bộ gì, chỉ có thể nhìn thời gian trôi mà thôi.
"Ngân Nguyệt... nên nối tiếp với Hỗn Độn!"
Lý Hạo thầm nghĩ, mặc dù như vậy thì nguy hiểm sẽ lớn hơn, nhưng nếu không nối tiếp với Hỗn Độn, chính là phong bế bản thân, bế quan toả cảng, không có tiền đồ quá lớn.
Hiện tại, theo sự tăng lên của cường giả, có thể rõ ràng nhìn thấy vấn đề, năng lượng khuyết thiếu!
Không đủ để chèo chống cường giả mạnh hơn xuất hiện.
Hợp Đạo vẫn là số ít, một khi Hợp Đạo nhiều... Hợp Đạo sẽ không có biện pháp tu luyện.
Năng lượng Ngân Nguyệt không sinh ra được, nhưng năng lượng ngoại giới cũng không vào được, nếu không có lôi đình Hỗn Độn đánh xuống, nếu không phải vì mấy vị tồn tại đỉnh cấp đã chết, Ngân Nguyệt hoàn toàn sẽ không tấn cấp.
Cứ thế mãi, đối với Ngân Nguyệt chỉ có hại.
Theo việc tu luyện đình trệ, khi đó, mọi người không còn đường để đi, chỉ có thể chờ đợi cái chết, hoặc là ngủ say, hoặc là sát phạt lẫn nhau, ngoài mấy cách đó thì không còn con đường nào khác!
Trường hà chấn động một cái, thanh âm Lý Hạo truyền vang: "Nhị Miêu tiền bối!"
Nơi cuối trường hà, một con mèo có chút không kiên nhẫn, có chút không vui... người này thật phiền.
Cứ gọi mèo mãi làm gì?
"Meo!"
"Ta muốn phá Tinh Môn mà ra, lôi đình Hỗn Độn sẽ giáng xuống! Ta có một cái yêu cầu quá đáng..."
"Meo ô!"
Nhị Miêu có chút bất mãn, vậy thì đừng nói là được.
Lý Hạo lại cười: "Trường hà vững chắc mới có thể càng chân thực, thậm chí... chân chính trên ý nghĩa, bản tôn đáp xuống nơi đây!"
Nhị Miêu lập tức quay đầu, nhìn Lý Hạo.
"Quá khứ đã qua... nhưng nhân vật tồn tại trong quá khứ chưa hẳn không thể tới đây... Mà chúng ta, cũng có thể để bản tôn tới đây..."
"Lấy ra một đoạn ngắn, lặp lại vô hạn, chính là thế giới chân thật!"
Lý Hạo nói khá phức tạp, nhưng Nhị Miêu lại hiểu.
"Ngươi muốn Miêu làm gì?"
Nhị Miêu có chút không vui, thật là tên tiểu gia hỏa đáng ghét, ta không thích ngươi!
"Đơn giản thôi, lôi đình giáng xuống, tất nhiên sẽ trêu chọc một số cường địch chú ý... Thời khắc mấu chốt, tiền bối cần thu nạp mấy đạo lôi đình cho ta, cho ta rút tay ra ngoài, chém giết cường địch!"
Lý Hạo tươi cười xán lạn: "Chỉ cần như vậy là được, ta rút tay ra mới có thể để cho những tên kia cho là ta không sức chống cự, lúc đó mới có cơ hội chém giết bọn hắn!"
Còn chưa ra ngoài, hắn đã biết, chắc chắn có cường địch.
Đây là kiếp nạn cần thiết để thế giới tấn thăng, cũng là kiếp nạn mình nhất định phải vượt qua để đạt tới cấp độ Đế Tôn.
Thiên kiếp, nhân kiếp!
Vũ trụ vạn vật, đều có một số quy luật.
Nhị Miêu suy nghĩ một chút, gật cái đầu khổng lồ: "Được, không nên gạt Miêu... Trước kia có người thích lừa gạt Miêu, sau này..."
Sau này thì sao?
Lý Hạo có chút hiếu kỳ: "Sau đó thì sao?"
"Về sau, Miêu ăn cá khô nhỏ của cả nhà hắn, để hắn không còn cá khô nhỏ mà ăn!"
"..."
Lý Hạo không nói gì, ta còn tưởng rằng làm gì ghê gớm chứ.
Thực sự là... không phản bác được.
Hắn cũng không nói thêm lời, rất nhanh, thanh âm chấn động: "Tất cả tu sĩ phía trên Hợp Đạo, tới đây gặp ta!"
Việc này không nên kéo dài!
Không nói Nhân Vương và Chí Tôn đến cùng có làm cái gì hay không, nhưng đi ra Ngân Nguyệt là việc vô cùng cấp bách, vừa để nối tiếp với Hỗn Độn, một mặt khác... Ta sắp không chịu được nữa.
Trước đó, du tẩu một chuyến Tân Võ, thọ nguyên đã hao tổn không ít, tiếp tục như thế, hắn thật sự phải chết già.
Người chết già còn có tương lai gì sao?
Thời gian cũng khó mà sống lại!