Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 235 - Chương 235: Hội Nghị

Chương 235: Hội Nghị Chương 235: Hội Nghị

Về phần có nghi ngờ hay không... Cũng không phải là lần đầu tiên, nói không chừng Kiều thị còn lo lắng hơn so với bất kì ai, sợ mọi người sẽ chú ý bên kia, hận không thể lập tức ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, tránh cho có người tới cửa kiểm tra thật giả.

Cho nên một khi xuất hiện sự cố, tất nhiên sẽ đình công trước.

"Lão sư có thể tránh thoát khỏi cảm ứng của bọn hắn sao?"

"Nói nhảm, ta là võ sư không phải siêu năng!"

Viên Thạc quát lớn một câu, kiến thức cơ bản cũng không hiểu, ưu điểm lớn nhất của võ sư là ở nơi này, nội lực do cơ thể sinh ra, không phải nội lực bên ngoài, cũng không có chỗ đặc thù.

Siêu Năng Giả rất khó cảm ứng được tồn tại của võ sư.

Lý Hạo cười khan một tiếng, không còn nói gì nữa.

Tìm ra được phương án giải quyết nên Lưu Long cũng không còn lo lắng nữa, về phần có thể thành công hay không... Cái này phải xem vận khí.

Ông ta có thể đối phó ba Nhật Diệu sư kia không, cũng phải xem vận khí.

...

Lão sư với Lưu Long tính tương đối lớn một chút, nhưng theo Lý Hạo nghĩ, có thể gọi Hách Liên Xuyên cùng hành động sẽ ổn hơn một chút.

Có thể hai người này, cũng không có ý nghĩ này.

Có thể tự mình giải quyết thì tự giải quyết, không giải quyết được thì lại xem thử, cái này thật ra không đáp ứng được mong muốn của Lý Hạo.

Nhưng có thể ngay lúc này, Lý Hạo cũng chỉ có thể làm như vậy.

Sau đó, mấy người tiếp tục ăn cơm, không tiếp tục bàn luận việc này nữa.

...

Cơm nước xong xuôi, Lý Hạo với Lưu Long cùng rời đi.

Về phần gạch trong phòng lão sư tự nhiên sẽ có người đến xử lý, không liên quan đến Lý Hạo.

Trên xe.

Lưu Long nhắm mắt đang suy nghĩ cái gì đó.

Chờ đến khi Lý Hạo lái xe gần đến cửa Tuần Kiểm ti, Lưu Long bỗng nhiên mở mắt nói: "Ngươi nói xem, đến cùng có nên gọi bọn Liễu Diễm không?"

Ông ta vậy mà lại hỏi Lý Hạo!

Lý Hạo hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời: "Nếu như bọn hắn muốn nhận được nhiều tài nguyên hơn, không sợ nguy hiểm vậy thì gọi! Nếu như bọn hắn cảm thấy bây giờ đã có thể an tâm dưỡng lão, chờ lãnh lương vậy thì không cần gọi! Trên thực tế, coi như bọn hắn không tham gia, một khi chúng ta xảy ra chuyện thì Ngân Thành cũng nguy hiểm."

"Ngươi cảm thấy nên gọi bọn họ hay không?"

"Lão đại tự mình cân nhắc là được rồi."

Lý Hạo không nhiều lời, Lưu Long cũng không phải hạng người không quả quyết, chỉ là dính đến mấy Nhật Diệu sư, người trong tiểu đội cũng đều là huynh đệ tỷ muội của ông, ông ta quá mức lo lắng mà thôi.

Lý Hạo xác định, nếu như nói cho đám Liễu Diễm thì chỉ sợ bọn hắn đều sẽ lựa chọn tham gia.

Về phần mấy người Vương Minh, không xác định lắm.

Lưu Long lại trầm mặc một hồi, mở miệng nói: "Đợi chút nữa mở hội nghị, ngươi nói xem có phải kêu mấy người Vương Minh bọn họ không?"

Những người đó dù sao cũng coi như là người ngoài.

Lý Hạo suy nghĩ một phen: "Cứ gọi đi, ba người bọn hắn đều rất trẻ tuổi, cũng có bốc đồng! Đây cũng là cơ hội để dung hợp với tiểu đội, nếu không, tiểu đội này của chúng ta sẽ thành hai bộ phận, rất khó dung hợp vào một chỗ, chỉ có ở cùng một chỗ chiến đấu mới có thể trở thành người một nhà."

"Ngươi nói không sai."

Lưu Long lộ ra dáng vẻ tươi cười, một lát sau, sắc mặt ông lại khôi phục vẻ lãnh ngạo: "Ta tiến vào Đấu Thiên, tình huống ba người kia mặc dù không biết nhưng ta có lòng tin sẽ đánh tan bọn hắn! Ba con chuột mà thôi, chưa bao giờ xuất hiện tại lĩnh vực siêu năng thì có lẽ cũng chưa từng chiến đấu, Kiều thị che dấu sự tồn tại của bọn hắn, ngươi nói xem ba người này có thể có mấy phần ý thức chiến đấu?"

"Chắc là không có nhiều."

Lý Hạo cũng cười: "Nói không chừng còn không bằng ta đây!"

"Không tệ!"

Lưu Long gật đầu, biểu thị tán thành.

Không chỉ ba người kia, còn có Kiều Phi Long đã nhiều năm không động thủ, lần trước thực lực động thủ cũng chỉ ở cảnh Trảm Thập, bây giờ coi như tiến vào Tam Dương thì có thể có mấy phần ý thức chiến đấu?

Tra tấn kẻ yếu thì không sao nhưng đối phó với cường giả thì sao?

Ngay lúc này không biết Lưu Long đang an ủi bản thân, hay là thật sự cảm thấy như vậy mà trong nháy mắt lòng tin liền trỗi dậy.

...

Lầu Chấp Pháp.

Vương Minh vừa chạy từ mấy nhà xí nghiệp về nghe được tin lại phải họp, nhịn không được chửi thề một phen với Hồ Hạo: "Vốn dĩ người khác nói Bạch Nguyệt thành hội nghị nhiều, ta rất tán thành! Kết quả đến Ngân Thành ta mới phát hiện ra, chỉ là con rùa ở miếu nhỏ!"

Lúc này mới mấy ngày mà đã mở bao nhiêu hội nghị?

Không có việc gì cũng họp!

Gã rất bất mãn với Lưu Long, vốn dĩ còn cho rằng Lưu Long là một người không màng danh lợi, dù sao gia hỏa này ở Bạch Nguyệt thành cũng còn có chút tên tuổi, trong mắt Bạch Nguyệt thành, Lưu Long chính là một tên gia hỏa rất chính trực.

Nhưng mà bây giờ lại có cảm giác giống người mê làm quan!

Khá lắm, lên làm bộ trưởng là hội nghị nối tiếp hội nghị, liên tục không dứt!

Không chỉ như vậy, tối ngày mốt còn muốn làm cái nghi thức khai trương... Phi!

Chúng ta là Tuần Dạ Nhân, cũng không phải mở công ty.

Làm cái gì khai trương, còn không sợ mọi người cười đến rụng răng.

"Chính sự một chuyện cũng làm không được!"

Vương Minh chửi thề lần nữa, Hồ Hạo không có trả lời, gã tương đối kiềm chế hơn, bình thường sẽ không nói quá nhiều.

Ngược lại Lý Mộng cũng rất tán thành, gật đầu nói: "Đúng rồi! Vốn dĩ phía trên để cho chúng ta đến Ngân Thành, ta còn tưởng là sẽ giống như lần trước, nơi này bộc phát chiến đấu rất nguy hiểm, phía trên nghĩ chúng ta có kinh nghiệm nên an bài chúng ta tới. Nhưng mà mấy ngày nay... Không phải họp chính là đi loanh quanh, đi võ quán, đi xí nghiệp ăn uống miễn phí... Ta đều chán sắp chết rồi."

Cái quái gì vậy chứ!

Lúc này Lý Mộng cũng cảm thấy Bạch Nguyệt thành có chút đánh giá cao những võ sư ở Ngân Thành này.

Từ khi kết thúc chiến đấu lần trước, những người này đều giống như tiến vào hình thức dưỡng lão, từng người đều bận rộn thể hiện quyền uy, thật nhàm chán.

"Vương bộ, Lý Mộng, đi họp thôi!"

Hồ Hạo chen vào nói, còn đang ở lầu chấp pháp đó.

Bị người nghe thấy được thì không tốt.

Ba người bọn hắn xem như là một đội, tới đây mấy ngày cũng không dung nhập vào cùng với bọn Liễu Diễm, mặt ngoài quan hệ chỉ là tạm được mà thôi.

Vương Minh hừ lạnh một tiếng, đứng lên nói: "Đi, ta cũng muốn nghe một chút xem hôm nay còn nói thứ gì? Phòng họp có không họp lại chạy tới tầng hầm họp, cũng rảnh đến điên rồi!"

Mấy người vừa nói chuyện vừa đi xuống tầng hầm.

Lần này, hội nghị diễn ra ở đó.

Bình Luận (0)
Comment