Giờ khắc này, không chỉ bên phía Lý Hạo.
Trước mặt ba vị Đế Tôn khác cũng hiện lên rất nhiều âm khôi, khiến cho cả ba đều biến sắc.
Bên phía Tốn Hạn cũng kém chút nữa là chửi mẹ.
Bên cạnh hắn ta không có nhiều âm khôi, chỉ có năm cỗ, nhưng thực lực đều là âm khôi trung giai, những đồ chơi này đều là bất tử bất diệt, đánh cũng đánh không chết, gặp được một con đã thấy đau đầu.
Hiện tại gặp năm con…quên đi, nhanh chân trốn thôi!
Giờ phút này, Tốn Hạn cũng không lo được mặt khác, trước chạy trốn lại nói.
Trong nháy mắt, bên trong Hắc Ám Thần Điện vô cùng to lớn này, bốn vị Đế Tôn đều đang điên cuồng trốn chạy.
Mà trong hắc ám, những âm khôi kia cũng như bóng với hình, một mực truy tung bọn hắn.
Bên trong chỗ sâu của thần điện, lại truyền đến một tiếng cười.
Còn tu luyện được sao?
Còn cố tỏ ra huyền ảo sao?
Trước tiên đuổi theo ba ngày ba đêm, nếu sống sót được thì lại nói sau.
Hệ Hắc Ám chính là tàn khốc như vậy.
Có thể sống sót thì lại nói cái khác, nếu không, cũng không cần phải nói những thứ khác.
Về phần ai có thể sống sót. . . cứ xme vận khí là được.
Đương nhiên, kỳ thật cũng có thủ đoạn giải quyết, chỉ là rất ít người có thể làm được mà thôi, Hắc Ám thần điện này, năm xưa chính là nơi khảo nghiệm đệ tử môn nhân của Ám Sứ.
Đại Thế Giới Thiên Phương tồn tại vô số năm tháng, Ám Sứ cường hãn vô biên, môn nhân đệ tử vô số, đây chỉ là cửa thứ nhất mà thôi, nhưng cũng đã làm cho người ta tuyệt vọng.
Chân chính có thể thông qua cửa này cũng không có mấy người.
Đó chính là vô số năm tháng tích lũy xuống, cuối cùng thông qua chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Mà những người này đều không có ngoại lệ, tất cả đều là thiên tài tinh nhuệ của đại thế giới Thiên Phương.
Nghĩ đến đây, tồn tại trong đại diện trực tiếp biến mất.
Ba ngày sau, ta sẽ quay lại.
Về phần thời gian ba ngày, nếu như mấy người ở đây đều chết, cho dù tên gia hỏa mang theo khí tức tam sứ kia chết, thì đó cũng là do bản thân học nghệ không tinh, mà âm khôi đuổi giết bọn hắn đều có một đặc điểm, chính là tộc độ chậm hơn so với đồng giai.
Biện pháp ngu xuẩn nhất là chạy trốn suốt ba ngày ba đêm, nếu tốc độ không bị giảm, vẫn bảo trì đỉnh phong, thì thật rât sẽ có hi vọng giữ được mạng sống.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là ba ngày ba đêm, ngươi tiêu hao cực lớn như thế, nhưng vẫn có thể một mực bảo trì tốc độ đỉnh phong… Vậy cũng xem như thiên tài, ít nhất chứng minh nội tình ngươi hùng hậu.
Người dùng thủ đoạn này để chạy thoát, hình như chưa có ai, không ai có thể làm được, dưới trạng thái cực nhanh ba ngày cũng không giảm tốc độ, cho dù là Đế Tôn đỉnh cấp cũng khó làm được.
. . .
Trong đại điện.
Lý Hạo cũng nghĩ chửi đổng.
Đáng chết!
Cái này nhất định có vấn đề, mấy chục con âm khôi đuổi giết hắn, mấu chốt là, lĩnh vực của mình đã mất đi tác dụng, một khi ngưng tụ lĩnh vực, thì hình như nơi này lại không phép, khiến hắn không cách nào che đậy khí tức, cũng vô pháp cắt đuôi thứ đồ chơi này.
"Tại sao lại như vậy?"
"Lĩnh vực của ta không cách nào hiện ra, bởi vì nơi này là hạch tâm của Ám Ma lĩnh, cho nên mới áp chế lĩnh vực của ta?”
Cũng chỉ có khả năng này.
Lĩnh vực vừa hiện lên, sẽ không khống chế được, phá nó đi, chẳng những không thể che đậy khí tức, ngược lại sẽ dẫn đến khí tức càng tràn ra, dẫn tới càng nhiều Hắc Ám Âm Khôi.
Không may!
Đương nhiên, xui xẻo là thứ nhất, Lý Hạo hoài nghi, Hắc Ám thần điện này có thể có thứ gì đó có linh tính, cố ý làm như vậy.
Đây không phải là suy đoán vô cớ.
Lúc trước còn tốt nhưng bỗng nhiên thành như vậy, thường thường đại biểu cho một chút dị thường.
Hiện tại hắn đang cầm Hắc Ám đạo uẩn kết tinh ở trong tay, cho nên có thể nhìn xa một chút.
Bỗng nhiên ánh mắt Lý Hạo khẽ động, xa xa, hình như cũng có một vị Đế Tôn bị đuổi giết, phía sau cũng có rất nhiều Hắc Ám Âm Khôi.
Mấy vị Đế Tôn khác của đại thế giới Chí Ám?
Trong lòng Lý Hạo khẽ động, nhanh chóng xoay chuyển phương hướng, không tiếp xúc với đối phương.
Tránh được đối phương, cho đến khi đối phương thoát khỏi nơi này, Lý Hạo bỗng nhiên chuyển hướng, chạy về phía trước cùng với đối phương, một mực xuyết lấy đối phương, trong lòng thầm nghĩ liệu có thể dẫn dụ Âm Khôi đang truy sát mình qua bên đó hay không.
Đừng đuổi ta, đuổi theo hắn đi!
Mấy vị Đế Tôn của đại thế giới Chí Ám đều không phải thứ tốt, bọn họ đều là đối thủ của mình, chết bọn họ đừng chết ta là được.
Chỉ là những âm khôi ở phía sau lưng giống như đã nhận định được mình.
Cho dù đối phương vừa chạy trốn ở phía bên cạnh mình, động tĩnh cực lớn, nhưng âm khôi đuổi giết Lý Hạo cũng không có rời đi.
Cổ quái.
Đây là nói, mỗi người đều có âm khôi đuổi giết, hơn nữa, sẽ không xuất hiện âm khôi bị dụ dỗ, xảy ra tình huống truy sát người khác?
Nếu là như vậy. . . thì thật sự phiền toái.
Nói cách khác, giống như hỗn độn lôi kiếp đều có mục đích, cho dù chính mình công kích âm khôi của người khác, thì âm khôi của người khác cũng sẽ không đối phó với mình?
Nghĩ đến cái này, trong lòng Lý Hạo khẽ động.
Là thế này phải không?
"Bất tử bất diệt. . ."
Hắn lại nghĩ đến một tính chất của âm khôi, không thể sử dụng lĩnh vực, thì những âm khôi đều sẽ bất tử bất diệt, cho dù đánh chết đối phương, thì với lực lượng hắc ám nồng động ở đây cũng sẽ nhanh chóng bổ sung cho những âm khôi này.
Từng suy nghĩ một không ngừng hiện lên.
Lại nhìn xem mình không ngừng hấp thu lực lượng hắc ám, hoàn thành xây dựng cầu nối sinh tử...
Âm khôi bất tử bất diệt, vô số lực lượng hắc ám bổ sung.
Sau một khắc, trong lòng Lý Hạo dâng lên một ít ý niệm, hắn nhanh chóng đuổi theo, giờ phút này, hắc ám kết tinh trong tay bao phủ bản thân, hắn đuổi dọc theo phương hướng Đế Tôn vừa chạy trốn kia.
Thần Điền này giống như lớn đến vô hạn, có lẽ cũng là một loại lĩnh vực đặc thù.
Trong lĩnh vực, chính là thiên địa.
Hắn rất nhanh đuổi kịp đối phương, đây cũng là một vị Đế Tôn tam giai, phía sau đối phương lại không có nhiều âm khôi như Lý Hạo, đại khái cũng chỉ có bảy tám vị, nhưng đối với một vị Đế Tôn tam giai mà nói... Cũng rất khó chịu.
Trong đó, tam giai đều có ba bốn đầu, còn lại đều là nhất nhị giai.
Thời khắc này Lý Hạo đuổi theo, nhưng không gề lên tiếng, kiếm ra cũng không có tiếng động.
Vô Ảnh Kiếm Ý!
Một kiếm đâm vào một âm khôi nhất giai, lực lượng cường đại trong nháy mắt nổ tung trong cơ thể đối phương, đầu âm khôi nhất giai kia cũng mặc kệ Lý Hạo, tùy ý để Lý Hạo đâm vào trong cơ thể nó.
Ánh mắt Lý Hạo khẽ động, nhìn về phía mấy đầu âm khôi khác cũng không để ý tới mình.
Tiếp tục đuổi giết một vị Đế Tôn khác.
Hơn nữa, đầu âm khôi nhất giai bị đâm sắp nổ tung cũng là như thế, vẫn không để ý tới Lý Hạo, kéo thân thể không trọn vẹn, nhanh chóng khôi phục rồi tiếp tục đuổi giết vị Đế Tôn tam giai kia.
“Quả nhiên là như thế!”
Trong lòng Lý Hạo khẽ động, hắn quay đầu nhìn thoáng qua những âm khôi đang truy sát mình…Nếu như Tốn Hạn có khả năng giúp đỡ mình giải quyết những âm khôi này, vậy chúng nó cũng sẽ không phản ứng mà chỉ một mực bị hắn ta đánh giết.
Cho dù có mạnh hơn nữa, lại có thể khôi phục, thì vẫn phải cần năng lượng.
Nhưng lực lượng hắc ám nơi này không có khả năng vô cùng vô tận, chỉ cần giết tới mềm tay. . . Những tồn tại bất tử bất diệt này cũng sẽ tử vong.
Chỉ là đáng tiếc. . . Phương pháp kia giống như không quá thực dụng.
Tốn Hạn, sẽ giúp mình đánh giết những âm khôi này sao?
Ngẫm lại, đều cảm thấy không có khả năng.
Đương nhiên, tất cả còn chưa biết, nếu đầu óc Tốn Hạn bị nước vào, hoặc cảm thấy giết những âm khôi này, có thể thu lấy được Hắc Ám đạo uẩn kết tinh?
Có lẽ, đối phương cũng sẽ làm.
Mà giờ khắc này chuyện mình muốn làm chính là trước tiên giết hết đám âm khôi đang đuổi theo vị Đế Tôn tam giai này, giết một lần không chết, vậy liền giết nhiều mấy lần, lúc nghiền nát đối phương thì có thể cướp đoạt kết tinh hắc ám.
Nếu có thể phục chế vô hạn những kết tinh hắc ám kia. . . Vậy sẽ càng thoải mái hơn.
Chỉ một lát, Lý Hạo liền có quyết định.
Về phần đánh chết những âm khôi này, sẽ giúp vị Đế Tôn tam giai kia có thể chạy trốn. . .Không sao cả!?
Muốn giết đối phương, còn không phải chuyện rất dễ dàng sao?