Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 248 - Chương 248: Viên Thạc Đã Đến

Chương 248: Viên Thạc Đã Đến Chương 248: Viên Thạc Đã Đến

Xe là thứ lái nhiều chút sẽ biết, không có gì khó khăn. Chỉ là đây là lần đầu hắn lái xe của lão sư, có chút không thuận tay mà thôi.

Hắn lái xe, tiếp tục chạy trên đường cái không người.

Đêm nay rất an tĩnh.

Ban đêm, Ngân Thành cấm đi lại lúc tám giờ, trừ vài người có thân phận đặc biệt thì không cho phép ai ra ngoài. Người Ngân Thành rất an phận, huống chi địa phương nhỏ, ban đêm cũng không có nơi giải trí, cộng thêm vài ngày trước mới xảy ra chuyện, trên đường cái thật sự không nhìn thấy bóng người.

Giờ phút này, phía trước, một tòa cao ốc đã hiện ra trước mắt.

Khai thác mỏ Kiều thị!

Đèn nê ông lóe ra ánh sáng, chiếu rọi bốn phía.

Viên Thạc nắm chặt nắm đấm, nhẹ nhàng thở hắt ra, có áp lực không?

Đương nhiên có một chút.

Đấu Thiên chiến Tam Dương...

Lần thứ nhất chiến Tam Dương, đó là hoàn toàn đánh lén, bày ra địch lấy yếu, mới chiếm được tiên cơ.

Đây là lần thứ hai, mọi người đều biết Viên Thạc từng giết Tam Dương, bây giờ có lẽ có thể đánh lén, nhưng tuyệt đối không thể bày ra kế địch lấy yếu, mà không ai sẽ tin Viên Thạc không có thực lực.

Chờ đến khi Kiều Phi Long phát hiện là Viên Thạc ra tay, tuyệt đối sẽ không chủ quan, lại càng không có tâm ẩn tàng.

Thế nhưng... Ta e ngại sao?

Không!

Chưa bao giờ e ngại!

Chỉ có một ít cảnh giác, một ít ngưng trọng, nhưng tuyệt đối không có khả năng lòng mang sợ hãi.

Trở thành võ sư mấy chục năm, Viên Thạc chiến đấu qua mấy trận to nhỏ, tối thiểu đã trải qua hơn trăm lần, đây là nói ít.

Kiều Phi Long có tư cách gì so với với ông?

Nắm đấm chậm rãi buông ra.

Phía trước, Lý Hạo còn đang đề nghị: "Lão sư, đến lúc đó, nếu không ta giả bộ đụng phải cao ốc của bọn hắn, nói không chừng sau đó Kiều Phi Long sẽ đến, chờ hắn xuống, chúng ta lại đánh lén hắn..."

Viên Thạc không để ý tới hắn.

Đề nghị của Lý Hạo có đạo lý không?

Cũng có.

Thế nhưng... Quá nhiều trùng hợp sẽ có vẻ hơi tận lực.

Một chiêu này nếu dùng đối phó người ba mươi tuổi trở xuống, Viên Thạc bằng lòng đi thử.

Thế nhưng là Kiều Phi Long là một người có tuổi đời không nhỏ so với ông - lão gia hảo chìm nổi mấy chục năm tại thương trường, đó là một lão hồ ly.

Trùng hợp như vậy, đêm nay xe Lý Hạo vừa vặn đụng phải cao ốc nhà gã?

Trùng hợp như vậy, hôm qua Lý Hạo đi quặng mỏ, Lưu Long đã theo tới?

Đối với Kiều Phi Long, trùng hợp một lần có thể, trùng hợp hai lần cũng được, lần thứ ba... Vậy không còn là trùng hợp!

"Lão sư, ngài cảm thấy thế nào?"

Lý Hạo còn đang líu lo không ngừng, hắn thật sự cảm thấy không tệ.

Không cẩn thận đụng phải cao ốc của đối phương, sau đó chủ nhân cao ốc vừa vặn đang ở, xung đột nhau chính là Lý Hạo và Viên Thạc, Kiều Phi Long có nên xuống nhìn xem?

Chào hỏi?

Khi đó, gặp mặt cười hì hì, sau đó cấp tốc cho người ta một dao, có phải chiếm lợi rồi không?

Lý Hạo nghĩ đẹp vô cùng.

Giọng Viên Thạc bình tĩnh: "Lái xe của ngươi đi, một mực quỷ đạo, không ra chính đạo gì cả! Huống chi... Đừng quá xem nhẹ lão sư của ngươi, thạch đao nhiều ngày nằm ở trong tay, lắng đọng Phá Bách đỉnh phong mấy chục năm, ngươi cảm thấy lão sư của ngươi không có bất kỳ tiến bộ gì so với hơn mười ngày trước?"

Lý Hạo nghiêm mặt, không cần phải nhiều lời nữa.

Ngồi kế bên tài xế, Hắc Báo nằm sấp không nhúc nhích, giống như cảm nhận được trong sát ý trong không khí.

Tầng cao nhất của khai thác mỏ Kiều thị.

Kiều Phi Long đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dưới. Trong lúc mơ hồ, gã giống như có thể nhìn thấy một chiếc xe nhỏ màu bạc đang chậm rãi đi tới dưới mặt đất, nhìn không quá rõ ràng.

Giờ khắc này, nỗi lòng Kiều Phi Long hơi không yên.

Quên việc gì?

Sắp tới phải phát sinh việc gì?

Chiếc xe phía dưới kia... Hình như hơi quen.

Đêm nay cấm đi lại ban đêm, nhưng giờ phút này công khai lái xe ở trên đường, hẳn là Siêu Năng Giả đi tham dự.

Giờ này... Yến hội đã sắp bắt đầu.

Là ai?

Viên Thạc!

Gã nhớ tới tới, hẳn là Viên Thạc.

"Võ sư..."

Gã thì thào một tiếng, võ sư, có đôi khi thiệt hại rất nhiều, có đôi khi cũng được trời ưu ái. Ví như hiện tại, gã chỉ có thể dựa vào suy đoán, dựa vào phán đoán, lại không cảm ứng được sự tồn tại của đối phương.

Bởi vì đối phương không có năng lượng thần bí, chỉ có nội kình.

Nội kình uẩn trong cơ thể, cực kỳ khó dò xét.

Trước kia gã không quá để ý Viên Thạc, võ sư Phá Bách viên mãn thì lợi hại, nhưng mà... Cũng chỉ như thế.

Nhưng khi Viên Thạc đến Đấu Thiên, chém Siêu Năng Giả Tam Dương, gã đã một mực nhớ kỹ người này.

Có lẽ, tiếp theo gã còn có thể có tiếp xúc càng nhiều với đối phương, thậm chí là giao thủ.

Gã đã từng nghĩ tới, nếu kẻ thù của mình là Viên Thạc thì nên ứng đối thế nào?

Gã muốn đối phó Lý Hạo, thậm chí giết Lý Hạo, Viên Thạc có lẽ là một khảm cất bước đi qua.

Đang nghĩ ngợi, hơi thất thần, bỗng nhiên gã như nhìn thấy cái gì, trong lúc mơ hồ cảm thấy hơi không thích hợp.

...

Cùng lúc đó.

Phía dưới.

Lý Hạo nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Tám giờ bốn mươi lăm..."

Lý Hạo mở miệng.

Tám giờ bốn mươi lăm, hắn mở đầu ra tay bên này, một phút đồng hồ sau, ngoài thành mới có thể ra tay.

Bởi vì bên này giao thủ, động tĩnh sẽ hơi nhỏ, dù là hai tồn tại đỉnh cấp giao thủ thì cũng sẽ không truyền ra ngoài nhanh như vậy, mà ngoài thành thì khác, bọn Lưu Long mang theo lượng lớn vũ khí nóng.

Một khi ngoài thành dẫn đầu động thủ, vậy sẽ dễ gây nên động tĩnh lớn, để Kiều Phi Long chú ý tới tất cả.

Hắn vừa dứt lời, Viên Thạc như là viên hầu, tốc độ nhanh vô cùng, trong nháy mắt chui ra cửa sổ xe.

Cửa sổ xe nho nhỏ, Viên Thạc chui ra lại không để lại chút tiếng động nào.

Lý Hạo không đỗ xe, hắn chỉ quay đầu nhìn thoáng qua.

Giờ khắc này, trong bóng tối, dưới đèn nê ông, một cái bóng vọt lên trời.

Viên Thạc như đại điểu, một bước bay lên không. Ông nhảy lên một cái, cú nhảy này tối thiểu bay lên gần trăm mét, mà độ cao của tòa cao ốc nà cũng chỉ như vậy, ba mươi tầng lầu nhiều lắm chỉ cao trăm mét.

Lý Hạo kinh hãi.

Lần trước lão sư một bước đạp không, chỉ nhảy lên mười mấy mét, có lẽ là chưa dốc hết toàn lực, nhưng lúc này, một bước đạp không đã trực tiếp nhảy lên hơn trăm mét, có thể thấy được thực lực ông hoàn toàn chính xác mạnh hơn nhiều.

Viên Thạc vọt trời mà lên, lấy tốc độ nhanh đến không gì sánh được, trong nháy mắt lăng không, giờ phút này, Viên Thạc giống như thấy được một đôi mắt.

Mà chủ nhân của cặp mắt kia cũng nhìn thấy ông.

Cách cửa sổ, ánh mắt Kiều Phi Long lạnh nhạt, hơi chấn động, cũng hơi thoải mái không nói ra được.

Tìm ta!

Viên Thạc đến rồi!

Lúc này, trên người gã có một đám lửa bay lên, mang theo chút ngưng trọng và nặng nề. Gã không biết tại sao mình bại lộ, nhưng khi Viên Thạc trực tiếp đạp không mà đến, gã đã biết không thể tránh né trận chiến này.

Thậm chí, chỉ có thể phân ra sinh tử.

Gã không biết Viên Thạc biết bao nhiêu, cũng không biết vì sao Viên Thạc chắc chắn gã che giấu thực lực, nhưng nhiều năm thương trường chìm nổi đã để Kiều Phi Long kinh mà không hoảng.

Một đạo hỏa diễm tạo thành trường đao, trong nháy mắt hiển lên.

Giờ khắc này, một người cầm đao chém tới hướng ngoài cửa sổ, hỏa diễm bắn ra.

Một người đánh ra một quyền, từ ngoài cửa sổ đánh vào.

Không có bất kỳ sự hàn huyên... Vậy cũng là trò cười.

Hai bên đều có một mục đích, giết đối phương.

Bình Luận (0)
Comment