Cửa sổ thậm chí vang lên tiếng nứt vỡ, trực tiếp bị ngọn lửa hòa tan trong nháy mắt, trường đao hỏa diễm chém sáng đêm tối.
Mà Viên Thạc, thạch đao bộc phát ánh sáng nhàn nhạt trên nắm tay, một quyền đánh ra không giống quyền, càng giống đao.
Song đao va chạm!
Vô thanh vô tức, tất cả kính của một tầng lầu trong nháy mắt vỡ nát. Sàn nhà dưới chân Kiều Phi Long đã nứt vỡ ra, bị đốt cháy trong nháy mắt.
Quyền đao va chạm!
Thẳng đến khi Kiều Phi Long hơi lui ra phía sau một bước, Viên Thạc trên không trung xoay người.
Giờ khắc này, tiếng vang mới truyền vang ra ngoài.
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Liên tiếp mấy tiếng vang lên, vô số kính nổ bể ra, bay giờ toàn bộ tầng cao nhất giống như bị vô số đạn pháo nổ qua, nhấp nhô.
Tất cả toàn bộ bàn ghế công tác đều vỡ nát.
Kiều Phi Long lùi lại một bước, không có cúi đầu xem, chỉ nhẹ giọng ho khan một tiếng, tiếng tí tách vang lên, trên tay đã máu me đầm đìa.
Trong mắt chỉ còn lại có kinh ngạc, nghi hoặc và từng tia sợ hãi.
Đấu Thiên thật sự có thể công phá phòng ngự của Tam Dương?
Thậm chí, gã cảm giác bản thân hoàn toàn không thể hiện ra lực phòng ngự, bị đối phương một quyền công phá hệ thống phòng ngự hệ hỏa, trực tiếp bị một quyền nội kình chấn động cơ thể, chấn xương tay cũng nứt ra.
Đây chính là Đấu Thiên?
Không, đây chỉ là Viên Thạc, Đấu Thiên... Hẳn là không mạnh như vậy.
Suy nghĩ chỉ thoáng qua trong chớp nhoáng này.
Ngoài cửa sổ, Viên Thạc như đại điểu, trong nháy mắt chuyển hướng quay về.
Sau một khắc, tiếng hổ gầm chấn động thiên địa.
"Grao!"
Đây mới thật sự là mãnh hổ, giờ khắc này, phàm là người nhìn thấy ông, phàm là người nghe được âm thanh ông, đều giống như thấy được một con mãnh hổ lộng lẫy xuống núi.
Đây mới thật sự là Hổ Đấu Thuật!
Mãnh hổ gào thét, tiếng gầm rung trời, một tiếng 'ầm' vang lên, sàn nhà sụp đổ, Viên Thạc lần nữa huy quyền đánh ra, tiếng 'rầm' vang lên lần nữa, truyền ra. Kiều Phi Long bị một quyền của ông đánh vào dưới mặt đất, nện rách mặt đất, từ tầng cao nhất rơi xuống.
Mà Viên Thạc, bước một cước vào cao ốc.
Giờ khắc này, ông như thần ma tái thế.
"Lão Kiều, Tam Dương chỉ có thế?"
Viên Thạc giẫm chân một cái, sàn nhà liên tục sụp đổ, vô số đá vụn hóa thành lợi khí giết người, 'ầm ầm' bắn ra bốn phía.
Sau một khắc, dưới chân, một thanh trường đao hỏa diễm trực tiếp im lặng chém tới!
Xoẹt!
Một tiếng vang nhỏ, toàn bộ mặt đất sàn gác trực tiếp bị cắt thành hai nửa, nương theo hỏa diễm đốt cháy, cho dù là xi măng cốt thép thì lúc này cũng bị hòa tan.
Thân thể Viên Thạc thoăn thoắt không gì sánh được, biến mất trong nháy mắt.
Ông lại xuất hiện như gấu đen áp đỉnh, một tiếng 'ầm' vang lên, trực tiếp trấn áp, đạp một cước xuống, trực tiếp bước ra khỏi tầng cao nhất, xuất hiện tại tầng thấp nhất.
Trong sương khói, trường đao màu lửa đỏ chém tới lần nữa.
Kiều Phi Long cũng không đáp lời, cũng không nói gì, càng không hỏi gì.
Không cần!
Giết Viên Thạc, tất cả tự nhiên sẽ kết thúc.
Bây giờ điều gã lo lắng hơn là Hách Liên Xuyên ở đâu?
Đúng vậy, Viên Thạc tập sát, phải chăng Hách Liên Xuyên cũng là một trong số đó?
Hay là nói, Hách Liên Xuyên đi ngoài thành?
Hơi bận tâm, nhưng bất kể thế nào, nhất định phải giải quyết Viên Thạc.
Hỏa diễm trong nháy mắt không còn ngưng tụ thành đao, mà là hóa thành biển lửa.
Núi đao biển lửa!
Giờ khắc này, toàn bộ cao ốc bị chiếu sáng, hỏa diễm đốt cháy.
Hỏa năng!
"Có hoa không quả!"
Sắc mặt Viên Thạc đóng băng, chỉ có bây giờ ông mới là Viên lão ma.
Ta chỉ có song quyền này!
Quyền này năm đó đánh chết vô số võ sư. Thời gian đầu siêu năng quật khởi, quyền này đánh chết vô số Siêu Năng Giả, thẳng đến khi nắm đấm của ông không còn quá cứng, ông mới làm cháu trai, núp ở Ngân Thành dưỡng lão.
Nhưng bây giờ, hai quả đấm này lại cứng rắn!
"Giết!"
Như ma, như thú.
Một quyền đánh ra, biển lửa rung chuyển.
Thần ý bộc phát, khí thế cùng một chỗ, ông chính là Lục Địa Thần Tiên đánh đâu thắng đó.
Lúc này chỉ dựa vào một quyền này, ông mạnh mẽ đả diệt biển lửa, một tiếng 'bịch' vang lên, trực tiếp đánh bay Kiều Phi Long trong biển lửa.
Mặt mũi Kiều Phi Long tràn đầy chấn động!
Tâm thần chấn động!
Đây chính là Viên Thạc?
Gã thế mà không địch lại Viên Thạc, thật sự không địch lại.
Kỹ nghệ, sát khí, thần ý, gã cũng không bằng, thứ duy nhất mạnh hơn so với đối phương chỉ có siêu năng hùng hậu, để gã không đến mức xuất hiện tan tác.
"Khụ khụ khụ..."
Máu đỏ như lửa tràn ra từ khóe miệng.
Dưới chân Kiều Phi Long xuất hiện Hỏa Long, trong nháy mắt lơ lửng. Gã cắn răng một cái, vô số hỏa diễm bay ra lần nữa, lần này những ngọn lửa này càng mạnh, một tiếng 'ầm' vang, sàn nhà tầng này lần nữa bị đốt xuyên.
Hai người bay trên bầu trời mà chiến, đại chiến trong nháy mắt bộc phát.
Kiều Phi Long cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đường đường Tam Dương, gã xem Viên Thạc giết Đoạn Thiên, chỉ là bởi vì ông ẩn tàng quá sâu, Đoạn Thiên quá bất cẩn, bị ông đánh lén giết chết.
Nhưng lúc này đây, khi gã giao thủ với ông, mặc dù Viên Thạc cũng có thành phần đánh lén, nhưng gã có chuẩn bị, nhưng mà... Vẫn như cũ bị đối phương cường công rơi vào hạ phong.
Vì sao?
Không thể hiểu nổi!
Còn cả nội kình đến Đấu Thiên, mạnh vậy sao?
Thế mà trực tiếp công phá phòng ngự Tam Dương của gã.
Trốn?
Ý nghĩ này, lóe lên một cái trong đầu gã rồi biến mất.
Không thể trốn!
Chiến đấu chỉ vừa bắt đầu, bây giờ chọn trốn, vậy đại biểu gã rốt cuộc không có cơ hội phản kích thành công. Một khi chạy trốn thì sẽ cho Viên Thạc cơ hội.
Ầm ầm!
Quyền!
Vô số quyền!
Viên Thạc không cần chiêu thức gì, chỉ có một đôi thiết quyền, từng quyền nện xuống.
Dần dần, Kiều Phi Long cảm nhận được, thở hắt ra, lạnh lùng nhìn về phía Viên Thạc.
Gã phát hiện!
Quyền phải!
Quyền phải của ông cực kỳ cường hãn, năng lượng đặc thù, đây không phải là nội kình mà tựa như là bảo vật gì, chỉ hổ kia lớn không giống chỉ hổ.
Mà quyền trái của Viên Thạc, mặc dù cũng cực kỳ sắc bén nhưng mỗi quyền cũng chỉ mang đến cho gã chút tổn thương yếu ớt.
Bảo vật!
"Ngươi chỉ hổ... Vật siêu năng?"
Khụ khụ khụ.
Lại là một trận ho khan, Kiều Phi Long tránh đi phong mang, cấp tốc lùi lại, từng tầng sàn gác bị đốt cháy, đỉnh lấy áp lực tấn công mạnh mẽ của Viên Thạc, điên cuồng rơi xuống phía dưới.
Chỉ hổ, vật siêu năng.
Viên Thạc không nói, tiếp tục cường công.
Nhãn lực không tệ, nhưng ông không có tâm tư trả lời gã.
Giống như ông dạy bảo Lý Hạo, phàm là địch nhân còn có thể đứng, không nên nói thêm cái gì với hắn, trừ khi hoàn toàn không phải đối thủ mới kéo dài một ít thời gian, nếu không... Vậy chỉ có tấn công!
Tấn công liên tục!
Một tiếng 'ầm' vang lên, lúc này, ông lại huy quyền ra, đánh một quyền ra, nện xuyên sàn nhà. Sau một khắc, Viên Thạc như viên hầu, dập dờn trên không, đá một cước ra, trong nháy mắt treo ngược vờn quanh Kiều Phi Long, liên tiếp đá ra mấy chục cước.
Bốp bốp bốp!