Mà lúc này Lý Hạo đang xem kiếm.
Vạn kiếm hiện ra, lực sát thương kinh người.
Lý Hạo chỉ lui tránh, cũng không phá hư, cũng không ngăn cản, càng không đánh tan, chỉ là yên lặng quan sát.
Trong mắt giống như mang theo một chút hiếu kỳ, một chút cổ quái.
Kiếm!
Hắn đã dùng kiếm từ rất sớm, cũng học qua rất nhiều Kiếm Đạo, thậm chí Trường Sinh Kiếm Ý vô cùng cường đại, nhưng giờ phút này…Lý Hạo vẫn một mực dừng lại nơi này là bởi vì hắn thấy được một loại kiếm rất khác.
Kiếm thuần túy không gì sánh được!
Trường Sinh Kiếm cũng tốt, các lại Kiếm Đạo khác cũng tốt, tất cae đều mang theo thuộc tính giống nhau, mang theo đặc sắc cá nhân, mang theo một ít đặc thù, duy chỉ có lúc này đây, hắn nhìn thấy một loại kiếm vô cùng thuần túy!
Chỉ là kiếm!
Không xen lẫn những vật khác, nó chỉ mang theo cơ sở kiếm đạo, cơ sở sắc bén nhất, cơ sở phá hư sát thương nhất.
Đây…mới chính là kiếm!
Lúc này, Hạo có chút minh ngộ, hóa ra đây mới thật sự là Kiếm Đạo.
Những người khác, bất kể là Kiếm Tôn hay là của mình, thật ra đều không thuần túy, kiếm của bọn họ đều là các loại đại đạo hỗn hợp, từ các loại cảm ngộ dung hợp mà hình thành kiếm đạo, chứ không phải loại kiếm đạo bản chất này.
Lý Hạo cũng không thay đổi Kiếm Đạo của mình, hắn chỉ nhìn về phía Thương Khung Kiếm trong tay: “Làm một thanh kiếm, trên bản chất chỉ là binh khí, cho nên ngươi quá hỗn tạp!”
Lý Hạo nói thầm một tiếng, cửa ải này có chút cảm ngộ đối với mình, nhưng mà phần lớn vẫn là đối với binh khí, một chút cảm ngộ đối với Thương Khung kiếm.
Thương Khung Kiếm, chỉ là binh khí.
Nhưng bây giờ lại giống như mình, lộ ra rất hỗn tạp, loạn thất bát tao.
Chính mình còn tốt, còn có thể tự mình chải chuốt.
Nhưng Thương Khung Kiếm lại không biết chải chuốt.
Cứ tiếp tục như thế thì thanh kiếm này, tương lai đạt được thành tựu sẽ có hạn.
Nếu mình mạnh hơn một chút thì xác xuất lớn, thanh kiếm này sẽ không theo kịp.
"Phản phác quy chân, trở về bản ngã, kiếm chính là kiếm, vô biên sắc bén, vô biên kiên cố, chỉ như vậy là đủ rồi. . .Về phần các loại thế đặc thù, đạo đặc thù, ngươi không cần chúng!”
Lần này Lý Hạo có cảm giác đã gặp được bản chất chân chính của kiếm.
Đối với hắn, đây là một lần tăng lên, đồng thời với Thương Khung Kiếm cũng là một lần tăng lên.
"Ta hẳn là nên loại bỏ những thứ thượng vàng hạ cám trong cơ thể ngươi, để cho ngươi trở về bản ngã. Nhiều nhất chỉ để lại một hai đạo đặc sắc, chứ không phải giống như ta, vạn đạo đầy đủ, ngươi chỉ là binh khí, có chút linh tính, nhưng trí tuệ lại không cao!”
"Trông cậy vào ngươi đi chải vuốt vạn đạo, gần như là chuyện không có khả năng!”
Nghĩ như vậy, Lý Hạo đi qua cửa ải này, kế tiếp không chỉ tự mình tu luyện bắc cầu, mà còn không ngừng giúp Thương Khung Kiếm loại bỏ một ít đạo lộn xộn không cần thiết.
Kiếm, sắc bén cùng kiên cố là đủ rồi.
Mặt khác, đều là râu ria không đáng kể.
Thuần túy một chút, mới là binh khí.
Phức tạp một chút, đó là còn người.
Hư ảnh nhìn thấy một màn như vậy thì hơi xúc động, ánh mắt của người trẻ tuổi này không tệ, mà hư ảnh cũng nhìn ra thanh kiếm đi theo Lý Hạo, thật ra cũng là một loại cơ duyên.
Chủ nhân của những binh khí khác, hận không thể để binh khí của mình cái gì cũng biết, đạo nào cũng hiểu, gặp phải nguy cơ gì cũng có thể giải quyết... Mà Lý Hạo lại quyết định loại bỏ những thứ thượng vàng hạ cám bên trên Thương Khung Kiếm.
Mặc dù nhìn yếu đi, nhưng trên thực tế, Lý Hạo đã giữ lại bản chất của kiếm.
Đây là một cách tẩy thô tồn tinh cho Thương Khung kiếm.
Hư ảnh còn đang suy nghĩ, thì bên này bỗng nhiên truyền đến một tiếng rên đau đớn, sau một khắc, Tốn Hạn thoạt nhìn có chút tàn phá, chui ra khỏi ô vuông, cả người đẫm máu, đại đạo tràn lan, trông có chút khó chịu.
Thế nhưng khuôn mặt lại lộ ra vẻ vui mừng!
"Tiền bối, ta vượt qua kiểm tra!"
1000 ô!
Một ô cũng không ít!
Hư ảnh nhìn hắn đạo thương tương đối nghiêm trọng, dùng thực lực cường đại mạnh mẽ vượt qua một ngàn ô, đối với Đế Tôn ngũ giai mà thì không tính là đơn giản, nhưng nói khó khăn thì lại không được xem là khó khăn quá lớn.
Thế nhưng là, đạo kỳ là dùng như vậy sao?
Lấy thực lực Đế Tôn bát giai của Ám Sứ, nếu như cưỡng ép xông vào thì binh khí gì có thể ngăn cản Đế Tôn bát giai?
Dù là binh khí của Thiên Vương chi chủ cũng không được!
Nói như vậy, Đạo Kỳ còn không phải lập tức thông quan sao?
Thế nhưng, như thế thì có ý nghĩa gì?
Liền cầu thống khoái?
Chỉ cầu thống khoái thôi sao?
Không có so sánh thì cũng thôi đi, có Lý Hạo ở một bên chăm chú cảm ngộ, mà gia hỏa này lại mạnh mẽ đâm tới. . . Hư ảnh thật sự là thưởng thức không nổi, đổi thành bình thường, thì hư ảnh cũng không quá ghét loại mãn phu này.
Nếu cảm ngộ không được, vậy liền mạnh mẽ xông tới, tốt xấu hoàn thành nhiệm vụ, thu được chỗ tốt, cũng coi là một loại tự nhận thức bản thân,
Nhưng con người chỉ sợ so sánh.
Vừa so sánh. . . Hư ảnh liền rất ghét bỏ!
Cái gì cũng lười nói, trong nháy mắt bồ đoàn trên mặt đất hiển hiện lên, phía dưới bồ đoàn giống như còn có cái gì, nhưng trong bóng tối lờ mờ lại không thấy rõ thứ gì.
Chỉ có bồ đoàn hiện lên ở trong tay hư ảnh.
"Đây chính là bồ đoàn mà ngày thường Ám Sứ tu luyện, bao hàm một ít cảm ngộ đạo uẩn ngày thường tràn lan của hắn, Ám Sứ tu luyện nhiều năm đều là dùng bồ đoàn này, người cứ cầm đi cảm ngộ là được!”
Dứt lời, bồ đoàn rơi vào tay Tốn Hạn.
Tốn Hạn khẽ giật mình!
Hắn ta nghĩ đây là bản tôn của hư ảnh, chẳng lẽ không phải sao?
Hiện tại lại đưa cho mình một cách dễ dàng như vậy?
Hắn còn tưởng rằng cần tốn chút lời ngon ý đẹp, thậm chí. . . Sẽ lấy thực lực phân thắng bại, đối phương sẽ quỵt nợ, kết quả thế mà không có.
Thật hay giả?
Trong lúc nhất thời hắn lại có có chút chần chờ.
Mà hư ảnh càng thêm không kiên nhẫn.
Chần chờ cái rắm!
Ngươi nếu đã tới, nếu vì cảm ngộ mà đến, mặc kệ thật giả, thì ngươi cũng không thử xem chút sao?
Bằng không, ngươi muốn cái gì?
Huống chi, cảm ngộ Ám Sứ hoàn toàn chính xác là những thứ này, cũng không có gì đáng giá che dấu, ngươi có thể cảm ngộ hay không là do năng lực của ngươi, còn chưa nghe nói qua, ai có thể thông qua cảm ngộ của một vị cường giả lại không có thứ gì của bản thân, cuối cùng vượt qua cường giả kia.
Nói đùa!
Tốn Hạn có chút chần chờ, một lát sau hắn ta cắn răng một cái, vẫn quyết định đắm mình vào trong.
Trong nháy mắt, hắn cảm nhận được một cỗ đạo uẩn hùng vĩ, thế là lập tức kinh hỉ, mừng rỡ như điên, thậm chí có chút điên cuồng. Cảm ngộ của Đế Tôn Bát giai, đạo uẩn của Đế Tôn Bát giai…tất cả đều là thật!
Tốt xấu gì cũng là Đế Tôn ngũ giai, cái loại cảm giác hùng vĩ này, cái loại cảm giác đại đạo này ở ngay trước mắt ngươi, cái loại cảm giác làm cho ngươi không thể tự kiềm chế, đây tuyệt đối không phải là giả.
Hắn ta điên cuồng, thậm chí có chút muốn cuồng tiếu.
Lần này, ta tới quá đáng giá!
Nơi đây, chính là chuẩn bị cho ta!
Nhiều năm như vậy, còn chưa nghe nói có ai trực tiếp cảm ngộ đạo uẩn Ám Sứ, duy chỉ có ta lần đầu tiên đến, cư nhiên liền đạt được, quá không thể tưởng tượng nổi!