Bây giờ Hồi Long quan còn có mấy vị Đế Tôn trung giai.
Trừ Không Tịch, còn có một vị Đế Tôn ngũ giai và mấy vị Đế Tôn tứ giai.
Thế nhưng. . . Vì một ngũ giai mới gia nhập, ông ta sẽ trở mặt với Không Tịch?
Chắc chắn sẽ không!
Hồi Long khẽ nhíu mày.
Còn chưa có đi ra sao?
Giờ phút này, hắn biết Lý Hạo cũng đi Hắc Ám Thần Điện, nhưng dù sao Tốn Hạn cũng là Đế Tôn ngũ giai, mà Hạo Nguyệt mặc dù là Đế Tôn tam giai, lại còn tính là mạnh bên trong tam giai, thậm chi từng giết qua tam giai. . .
Thế nhưng tam giai cùng ngũ giai, chênh lệch vẫn rất lớn!
Cho nên trong ý nghĩ của ông ta, Tốn Hạn không có khả năng bị Lý Hạo giết chết.
Hơn nữa Hắc Ám thần điện lại không cách nào dò xét được điểm sáng sinh mệnh, trong lúc nhất thời ông ta cũng không thể phán đoán bọn người Tốn Hạn rốt cuộc có còn trong Hắc Ám thần điện hay đã chết, có duyên hay đang tiêu hóa cơ duyên.
Nhưng qua vài ngày nữa, năng lượng ông ta cung cấp sẽ biến mất toàn bộ.
Đến lúc đó, những người kia muốn ra cũng phiền toái.
Trừ phi, chính mình lần nữa bảo trì mở ra.
Hồi Long Đế Tôn khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua Lý Hạo: "Hạo Nguyệt đạo hữu, không có gặp Tốn Hạn đạo hữu sao?"
"Không!"
Lý Hạo lắc đầu: "Ta chỉ là một Đế Tôn nhất giai, đi vòng quanh ở bên ngoài một hồi, cũng không có thu hoạch gì, sao có thể nhìn thấy mấy vị cường giả kia."
". . ."
Mở mắt nói lời bịa đặt!
Hồi Long Đế Tôn khẽ nhíu mày, một lát sau mới nói: "Vậy liền đợi thêm mấy ngày nữa, một tháng đã đến, môn hộ không có năng lượng duy trì sẽ tự động đóng lại, không cách nào mở ra lần nữa, hi vọng bọn họ có thể đi ra trước lúc đó, nếu không có khả năng. . . Chỉ có thể chờ đợi động tĩnh bên trong lớn hơn một chút, ta sẽ nghĩ muốn biện pháp để bọn hắn đi ra."
Phiền phức!
Lại mở ra một lần, còn phải lãng phí không ít tài nguyên.
Nhưng một vị Đế Tôn ngũ giai, còn có hai vị tam giai, cũng không thể mặc kệ.
Về phần Hạo Nguyệt này không đi ra cùng Tốn Hạn, ngược lại không có lý do chèn ép.
Nếu như Tốn Hạn cũng đi ra thì lúc này lại có thể kích phát một chút mâu thuẫn của bọn họ, để Tốn Hạn cùng Không Tịch sinh ra một chút xung đột.
Nhưng người trong cuộc còn chưa ra. . . thì nói cái rắm gì!
Ông ta là quan chủ, tự nhiên không thể vô lý chèn ép Hạo Nguyệt, vậy sẽ làm cho người ta cảm thấy ông không có tâm giữ người, chẳng phải là để cho các Đế Tôn khác chê cười sao?
Hắn là quan chủ, tự nhiên không có khả năng không khỏi vì đó chèn ép Hạo Nguyệt, vậy sẽ cho người cảm thấy, hắn không dung người chi tâm, chẳng phải là
Hồi Long quan có được như hôm nay, ít nhất là do Hồi Long hắn làm việc ở bên không không tệ.
Hồi Long Đế Tôn không có phản hồi gì, mà Không Tịch giống như có chút tiếc nuối, nói: "Tốn Hạn không đi ra sao. . . Đáng tiếc!"
Nói xong, y nhìn về phía Hồi Long: "Quan chủ, nếu Tốn Hạn đi ra thì trước tiên nhớ báo cho ta biết.”
Hồi Long khẽ giật mình.
Ý gì?
Thông báo cho người trước tiên?
Ngươi muốn làm gì?
Mà Không Tịch cũng không nhiều lời.
Về phần thông báo cho mình để làm gì. . . Đương nhiên là hỏi một chút, Hạo Nguyệt giết ngươi mấy vị thuộc hạ, ngươi có ý kiến gì hay không.
Ngươi có ý kiến. . . Ta liền xử lý ngươi, như vậy có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.
Không có ngàn ngày phòng trộm, sẽ để lại rất nhiều rắc rối.
Một ngũ giai cũng coi như phiền toái không nhỏ, trước hết giết lại nói.
Y căn bản không nghĩ đến cái gì khác, phủ nhận, quỵt nợ, cãi nhau... Y không phải quá am hiểu, cũng không kiên nhẫn như thế, quá phiền, vẫn là dứt khoát một chút mới tốt hơn.
. . .
Lúc này Lý Hạo lại hiểu được chút tâm tư của Không Tịch.
Hắn cười cười.
Không Tịch quả nhiên là một người thú vị.
Nói thật lúc tiến vào đại thế giời Thiên Phương, Lý Hạo không có quá nhiều mong chờ, cũng không gặp được người thú vị, duy chỉ có một vị, chính là Không Tịch đây.
Mặc dù trong mắt người khác, Không Tịch là một người trầm mặc ít nói.
"Không Tịch đạo hữu, chúng ta đi trước, để quan chủ ở đây quan sát là được!”
Nói xong lại nhìn về phía Hồi Long cười nói: “Lần này đa tạ quan chủ cho ta cơ hội, có chút thu hoạch, nếu Tốn Hạn tiền bối đi ra, quan chủ thay ta chào hỏi, ta đi trước một bước!”
Hồi Long có chút nhướng mày, lời này. . . Dù sao cũng có chút nghe không quá dễ chịu.
Ông ya khẽ gật đầu: “Hạo Nguyệt trở về nghỉ ngơi một đoạn thời gian, lần này cũng mệt mỏi, dù sao... Bên trong thường xuyên xuất hiện mấy tồn tại nhị giai tam giai… Nhiều lần thoát chết, cũng không dễ dàng."
Chỉ thiếu chút nữa là nói, thật ra ta đều biết người làm thứ gì bên trong.
Lý Hạo cũng không quan tâm, hắn chỉ mỉm cười đáp lại rồi đi theo Không tịch.
Chờ bọn hắn đi rồi, Hồi Long Đế Tôn mới khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua môn hộ, Tốn Hạn còn chưa ra sao?
Mình có nên đi vào xem hay không?
Chỉ là, chính mình đi vào cũng sẽ tiêu hao không ít năng lượng.
"Đợi thêm ba ngày. . . Ba ngày sau, nếu còn không ra, thì ta vẫn nên vào bên trong xem thứ!”
Hành động săn giết của Kiếm Tôn đã sắp bắt đầu.
Một vị Đế Tôn ngũ giai không trở về, sẽ tạo thành phiền toái không nhỏ cho kế hoạch, thêm một vị ngũ giai mới có thể nắm chắc thêm một phần.
. . .
Cùng lúc đó.
Không Tịch thần điện.
Hai người trở về.
Không Tịch nhìn về phía Lý Hạo: "Giết mấy người?"
"Năm người!"
Không Tịch cười: "Không khác ta nghĩ lắm, Tốn Hạn đại khái sẽ tức chết."
"Đã làm tức chết."
Không Tịch nao nao, nhìn về phía Lý Hạo.
Lý Hạo giải thích: "Có một nhị giai bị âm khôi giết chết."
". . ."
Thảo!
Giờ phút này, Không Tịch không nói chuyện, chỉ là tỏ ra kinh ngạc.
Ngũ giai bị ngươi giết?
Làm sao có thể!
Bởi vì y không thấy được Hỗn Độn lôi kiếp, cho dù là Ám Ma lĩnh, nếu như Lý Hạo mượn lực, thậm chí mượn bát giai chi lực, khẳng định sẽ dẫn tới Hỗn Độn lôi kiếp, cho nên y kết luận lần này Lý Hạo không có mượn lực.
Nếu không có mượn lực. . . Vậy làm sao giết được Đế Tôn ngũ giai?
Không có khả năng!
Dù là Lý Hạo đạt đến tam giai, cũng không có khả năng trực tiếp nghịch phạt ngũ giai.
Nếu thật sự như vậy, Lý Hạo kia cũng có chút quá mức đáng sợ.