Lý Hạo lần nữa giải thích: "Chính hắn giày vò, đại đạo của hắn thụ thương nghiêm trọng, nhất định phải tìm ta gaay phiền phức, ta liền một kiếm. . . giết chết hắn!”
Nói thì đơn giản, nhưng Không Tịch biết, khẳng định không có đơn giản như vậy.
Trong lúc nhất thời, cũng vô cùng thổn thức: "Không tầm thường!"
Giờ phút này, chung quy vẫn có chút động dung: "Ngũ giai. . . Nói thật, ta cũng có thể giết, ta có tự tin giết chết hắn, có quá trình sẽ không đơn giản! Ngươi thật sự rất đáng gờm!"
"Quá khen!"
Lý Hạotươi cười xán lạn: "Đúng rồi, đạo hữu biết đạo kỳ không?"
"Đạo kỳ?"
Không Tịch khẽ giật mình, nửa ngày sau mới nói: "Mơ hồ có nghe thấy, nghe nói là năm đó Thiên Phương Chi Chủ diệt sát một vị đối thủ, trực tiếp dùng đại thế giới nơi hắn ở luyện chế thành một phương đạo kỳ. . . Nhưng cụ thể ta cũng không rõ ràng. Chẳng lẽ ngươi đã gặp phải?
"Đúng."
"Tại nơi này?"
"Ừm."
Không Tịch chấn động: "Cơ duyên thật lớn! Dùng một phương đại vũ trụ để luyện chế, tất nhiên không đơn giản, chúc mừng đạo hữu!"
Lý Hạo cười: "Hâm mộ không?"
Không Tịch bật cười, gật đầu: "Có chút, nhưng một số thời khắc, là của ngươi liền là của ngươi, không phải ngươi, cưỡng cầu cũng không được! Ta cũng đã đi qua, lại không có gặp được, đó chính là vô duyên, khôn g sao cả.”
Lý Hạo lại cười: "Ta và khí linh của đạo kỳ…cũng có thể xem là khí linh của đạo kỳ, đã đạt thành một điều kiện, đạo hữu có thể đi thử một lần, rất thú vị! Cụ thể ta không nói, nhưng nhất định thú vị, đôi với đạo hữu cũng là trợ giúp cực lớn!”
Không Tịch khẽ nhíu mày.
Lý Hạo lại nói: "Lần này tới Thiên Phương, đạo hữu giúp ta rất nhiều, cái gọi là đạo hữu, ngươi tới ta đi mới là trạng thái bình thường! Nếu một mực trông cậy vào một phương bỏ ra, vậy thì không phải là giao tình, sớm muộn sẽ có chút phiền phức, mặc kệ là ngươi không quan tâm, hay là ta không dễ chịu. . . Đều bị tổn thương tình cảm."
Không Tịch khẽ gật đầu: "Vậy cũng được, ta còn chưa rõ ràng lắm hiệu quả của đạo kỳ, nhưng nếu ngươi nói sẽ mang lại trợ giúp cực lớn cho ta, vậy tất nhiên không đơn giản! Ta giúp ngươi, chỉ là chuyện nhỏ. . ."
"Không phân lớn nhỏ!"
Lý Hạo cười nói: "Xem như ngươi tới ta đi, ngươi giúp ta, ta giúp ngươi, tiếp đó, cũng tốt tiếp tục đàm luận giao tình, nếu không. . . Không tốt tiếp tục trao đổi."
"Vậy cũng được!"
Không Tịch lần nữa gật đầu: "Ý của ngươi là, ta đi xem đạo kỳ, còn ngươi muốn rời đi?"
"Đúng."
"Không ở cùng chúng ta sao?”
Lý Hạo lắc đầu: "Bên này của ngươi đều là Đế Tôn trung giai, không tiện! mà bây giờ ta không thể đối phó với trung giai! Huông chi ngươi và ta chưa chắc sẽ cùng nhau hành động, ta đi trước, có cơ hội sẽ gặp lại trong Hỗn Độn.”
Không Tịch cũng không tiếc nuối, gật đầu: "Khẳng định sẽ gặp lại, Hỗn Độn mặc dù lớn, nhưng hôm nay mấu chốt đều nằm ở Hồng Nguyệt vực, sớm muộn sẽ còn gặp nhau! Vậy sau khi ngươi đi, ta sẽ vào đạo kỳ!”
"Lúc ta đi, ngươi tới đưa tiễn ta, có vậy ta cũng thuận tiện đưa ngươi vào đạo kỳ!”
Không Tịch gật gật đầu, cái này cũng được.
Vừa vặn đều tránh được một ít phiền toái.
Hai người cũng không nói về quá nhiều, cũng không nói gặp Kiếm Tôn, muốn thế nào cũng không nói, liệu Không Tịch có muốn đi đối phó với cường giả Tân Võ hay không. . .
Đây là những lựa chọn cá nhân.
Hai người trao đổi, phần lớn thời gian chỉ là đàm luận đạo pháp, rất ít khi đề cập đến những thứ khác.
Nếu Không Tịch thật sự muốn đi đối phó Tân Võ, lại bị Tân Võ giết chết, thì đó cũng là mệnh của y.
Đương nhiên, nếu y giết người của Tân Võ, tự nhiên sẽ có cường giả Tân Võ tìm y tính sổ.
Lần sau gặp lại, hai người giao thủ cũng không phải là chuyện không thể.
“Vậy ta nghỉ ngơi một ngày, ngày mai đi trong thành xem có thể trao đổi một ít bảo vật mang đi hay không…Ngày mốt ta đi Bàn Long Tỉnh, trong vòng mấy ngày này, sẽ rời đi.”
"Có bảo vật muốn đổi?"
Không Tịch cười: "Có thể tìm ta, bên ta cũng có kênh thay đổi, ngươi giết người lại muốn đổi bảo vật ở đây thì đúng là đang vả mặt Hồi Long.”
"Thế thì thuận tiện!"
Lý Hạo cũng cười, chuyện tốt.
Về phần kênh sau lưng Không Tịch là cái gì, là một phương đại thế giới hay là cái khác, hắn không hỏi.
Mặc kệ nó!
"Mặt khác... Đạo hữu phiền toái chuẩn bị cho ta một tấm Hỗn Độn địa đồ, ít nhất phải bao trùm Hồng Nguyệt vực cùng Thiên Phương Vực, hẳn là có đúng không?” "Có!"
Không Tịch gật đầu, mặc dù địa đồ này cũng vô cùng trân quý.
Dù sao, người có tư cách đi du tẩu Hỗn Độn, đều là Đế Tôn.
Mà có thể đi hết hai đại vực thì đều là tồn tại đỉnh cấp, thậm chí là tồn tại cấp độ Đế Tôn thất giai, bản đồ do đối phương chế tạo, tự nhiên không tầm thường.
Thế nhưng. . . Có quan hệ gì không?
Dù sao, Đại Thế Giới Quang Minh cũng không chỉ có một tấm.
Hai người bình thản trao đổi một hồi, Lý Hạo lấy ra hơn mười viên hắc ám kết tinh, lại đem một ít bảo vật của mấy vị Đế Tôn kia, từng bước một lấy ra ngoài, về phần rốt cuộc có giá trị bao nhiêu, hắn cũng không rõ ràng lắm.
Chỉ một mục đích, đổi một ít bảo vật có thể để dưới Đế Tôn sử dụng.
Mà Không Tịch cũng là người phú quý, chỉ cần nhìn lướt qua, cho dù Hắc Ám đạo uẩn kết tinh thì cũng chỉ nhìn lướt qua vài lần, sau đó bỏ toàn bộ vào không gian trữ vật.
Lát nữa, y sẽ cho người đi đổi.
Là Đế Tôn bát giai trấn giữ Đại Thế Giới Quang Minh, thế giới vô cùng cường hãn, bảo vật nhiều không đếm xuể, nhưng Lý Hạo chỉ muốn một ít bảo vật dưới Đế Tôn, lấy ra đổi lấy đều là bảo vật Đế Tôn có thể dùng, nói thật, hầu như không ai làm như vậy.
Mà nếu là Lý Hạo thì cũng không quá kỳ lạ.
Mấy thứ này đều là hàng cướp được, cầm về còn có thể cường hóa đại thế giới Quang Minh, tuy rằng là hắc ám kết tinh, hắc ám cùng quang minh chi lực, mặc dù đối lập, nhưng cũng có thể bổ sung cho nhau, đến cấp độ Đế Tôn, mọi người đều rõ ràng và hiểu được đạo lý này.
Thật sự chỉ có Lý Hạo không đề cập đến Tiểu Thế Giới, nếu không, đổi mấy tiểu thế giới cũng không thành vấn đề, đổi sang thế giới trung đẳng, có lẽ vẫn có hy vọng.
Hai người lại trao đổi vài câu, sau đó Không Tịch rời đi, tìm người đổi lấy bảo vật.
Lý Hạo muốn đi thì cũng không có thời gian, vừa đi vừa về còn cần thời gian mấy này
Cũng may bên phía Thiên Phương có thế lực đại thế giới Quang Minh, không biết dự trữ có đủ hay không.
. . .
Phía bên kia, Hồi Long Đế Tôn còn đang yên lặng chờ đợi, nhưng trong lòng đã sớm mắng chửi Tốn Hạn.
Còn không ra!
Phế vật!
Hạo Nguyệt tiến vào, ngươi cũng không thể giết chết đối phương, chẳng lẽ không có gặp được?
Nếu không đi ra, lão tử phải đi vào bắt ngươi ra!
Hùng hùng hổ hổ, lại không thể biểu hiện ra ngoài, đành phải một mình tức giận.
Cho dù ngày hôm sau, Lý Hạo ra ngoài thì ông ta cũng không có lý do gì để ngăn cản.
Cũng may, giờ phút này ông ta đã kết luận Lý Hạo không phải Ngân Nguyệt Vương, cho nên mới không quản nhiều, nếu không, Lý Hạo muốn đi thì cũng không đơn giản như vậy.