Lý Hạo nhìn nàng ta một cái, có chút xấu hổ nói trái lương tâm.
5000 tuổi, trẻ sao?
Lâm Hồng Ngọc lớn hơn ta có 10 tuổi... Ta còn cảm thấy, Lâm Hồng Ngọc có chút già, đính hôn với ta đã là trâu già gặm cỏ non.
Người ta cũng mới khoảng 30.
Ngươi 5000 tuổi... Ngươi kêu ta làm sao khen ngươi trẻ đây?
Lý Hạo ngượng ngùng bật cười: "Vẫn được!"
Thật già!
Không ngờ ngươi cũng đã 5000 tuổi.
Đương nhiên, có thể thành Đế Tôn, mấy ngàn tuổi là chuyện bình thường.
Những người Trương An còn bị phong ấn 100. 000 năm, bây giờ tính thì ai cũng hơn mười vạn tuổi... Đương nhiên, tính theo năm Hỗn Độn, kỳ thật còn được, không tính quá già.
"Ngươi thì sao?"
"Ta... Ta..."
Lý Hạo nghĩ nửa ngày, giơ hai ngón tay, ta hơn 20.
"2000 tuổi?"
Mô có chút hiểu: "Đích xác còn trẻ! Ta biết mà, ngươi có vẻ hơi non nớt, từ khi bắt đầu tu luyện, đến khi rở thành Đế Tôn, Tân Võ có chút đặc biệt, là đại thế giới phong bế, cho nên rất nhiều người tuổi còn trẻ đã đạt đến Đế Tôn... Dưới tình huống bình thường, hai ngàn năm đạt đến Đế Tôn, đều xem như là thiên tài đỉnh cấp rồi!"
"Đương nhiên, cũng có người tuổi trẻ hơn!"
Mô cười nói: "Chỉ nói vị vị bằng hữu kia của ngươi... Quang Minh Thần Tử, nếu thật sự là vị kia, dựa theo chúng ta biết, kỳ thật mới 1000 tuổi! Khó có thể tưởng tượng, 500 năm trước, đối phương hình như chính là ngũ giai Đế Tôn... 500 năm đã bước vào ngũ giai, nói thật, không hề kém Tân Võ Nhân Vương đâu."
Đương nhiên, bối cảnh quá hùng hậu.
Phụ thân ruột là Đế Tôn bát giai, một đường giúp đỡ, 500 năm đạt được ngũ giai... Đương nhiên, cũng rất thiên tài không thể nghi ngờ.
"Nhưng nếu không có cơ duyên to lớn, khẳng định sẽ không đuổi kịp Tân Võ Nhân Vương, Tân Võ Nhân Vương nghe nói mới hơn 20 tuổi đã trở thành Đế Tôn lục giai... Đó mới đáng sợ!"
Mô lại nói tới Tân Võ, dù sao lần này liên quan tới Tân Võ, có chút thổn thức: "Đối phương mất chưa tới một ngàn năm, đạt được Đế Tôn thất giai, thậm chí đang rảo bước tiến lên bát giai, thế giới Tân Võ, tất nhiên tràn đầy cơ duyên và chuyện không thể tưởng tượng nổi, bây giờ Đế Tôn bát giai, mấy khu vực gần đây, Vân Tiêu Chi Chủ, Quang Minh Chi Chủ, Hồng Nguyệt Chi Chủ, cơ hồ đều là lấy 100. 000 làm đơn vị tính toán!"
Lý Hạo có chút hiếu kỳ: "Theo ta được biết, Tân Võ Nhân Vương không tính quá thâm hậu đối với cảm ngộ đạo, vì sao có thể tiến bộ nhanh như vậy?"
Một ngàn năm sắp bước vào bát giai, tính là nhanh sao?
Đương nhiên rồi!
Mấu chốt là, đối phương dường như cảm ngộ đại đạo không tính quá sâu.
"Đây cũng là chỗ hiếu kỳ của mọi người!"
Mô cười nói: "Cho nên... Hồng Nguyệt mới có thể chủ động khởi xướng công kích Tân Võ! Không chỉ là Tân Võ Nhân Vương, bên Tân Võ còn có Dương Thần, Thương Đế, đều đã bước vào thất giai, ngươi phải hiểu được, dưới tình huống bình thường, một đại thế giới sinh ra một vị thất giai sẽ rất khó, đối phương lại có khoảng chừng ba vị!"
Đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi!
Tân Võ, xem như đại thế giới tân sinh, vũ trụ Bản Nguyên sinh ra, kỳ thật cũng không tới bao nhiêu năm.
Nếu không phải vì Thiên Đế bị giết, có lẽ Thiên Đế cũng sẽ tiến vào thất giai.
Một đại thế giới sinh ra không quá lâu, làm sao có thể sinh ra nhiều thất giai như vậy?
Hồng Nguyệt từ thất giai đến bát giai đã trải qua bao nhiêu năm?
Cũng mới có mấy vị Đế Tôn thất giai!
Rất nhiều thất giai đều sinh ra từ trong đại thế giới bị phá hủy, mà không phải như Tân Võ, một vũ trụ đại đạo, duy trì mấy vị thất giai Đế Tôn sinh ra.
Lý Hạo suy nghĩ một chút mới nói: "Thế giới Tân Võ hẳn là song đạo vũ trụ! Đối phương tự xưng vũ trụ Bản Nguyên, trong mắt của ta, hẳn là hai mặt Âm Dương, xem như vũ trụ đại đạo song đạo, kể từ đó, sinh ra hai vị thất giai, là giữ gốc, kỳ thật vẫn có thể hiểu được."
Phía trước, vị Đế Tôn tứ giai quay đầu, bật cười: "Hạo Nguyệt đạo hữu, không cần tin lời đồn! Cái gì mà vũ trụ song đạo... vũ trụ đại đạo chính là đại đạo vũ trụ, vũ trụ song đạo... Ý của ngươi là, hai đại đạo vũ trụ hợp vào nhau? Ta chưa từng nghe thấy điều đó."
Lý Hạo khẽ giật mình, chưa từng nghe thấy?
Không thể nào!
Hơn nữa, Ngân Nguyệt ta cũng là vũ trụ song đạo.
Hư thực song đạo!
Ngân Nguyệt cũng tới từ Tân Võ, Tân Võ tất nhiên là vũ trụ song đạo, vũ trụ Âm Dương, đều nói rõ ra như vậy, sao lại không phải?
Tân Võ Nhân Vương và Thương Đế, kỳ thật cũng coi là chủ nhân của song đạo Âm Dương.
Điểm này, Lý Hạo vẫn phán đoán được.
Cho nên Tân Võ sinh ra mấy vị thất giai, kỳ thật cũng có thể hiểu được.
Hắn khẽ nhíu mày:"Vũ trụ song đạo... Trong Hỗn Độn, chẳng lẽ không có sao? Chỉ có Tân Võ?"
Minh Hạo cười nhạt: "Ngươi còn quá trẻ, vũ trụ đại đạo, trừ phi thôn phệ, nếu không, hợp nhau sẽ có một số xung đột... Không phải hai vũ trụ đạo đại đặt chung một chỗ thì chính là vũ trụ song đạo! Rất khác! Cho nên, không tồn tại cái gọi là vũ trụ song đạo, chỉ là vũ trụ đại đạo của đối phương lấy Âm Dương làm chủ, không có nghĩa là có hai vũ trụ đại đạo Âm Dương, rõ chưa?"
Lý Hạo gật đầu, nhưng không lên tiếng nữa.
Không phải!
Dựa theo những gì hắn biết, đó chính là song đạo vũ trụ.
Cũng không phải Âm Dương làm chủ!
Hắn hiểu Tân Võ, Tân Võ không phải do vũ trụ Âm Dương làm chủ, mà là trước Dương Đạo, về sau, sau khi Nhân Vương thành Đế Tôn, phát hiện hoặc là mở ra vũ trụ m gian, làm sống lại những người đã chết trận.
Hai vũ trụ cũng không phải là ngay từ đầu đã ở cùng nhau.
Cũng không phải ngay từ đầu đã có.
Là sau này, Tân Võ Nhân Vương tự mình phát hiện, hợp nhất vũ trụ Âm Dương, mới có thế giới Âm Dương hiện tại.
Gia hỏa này không hiểu rõ tình huống, nói lung tung.
"Vũ trụ song đạo, không phải mọi người đều biết... Nhưng Tân Võ và Ngân Nguyệt lại đều như thế, chuyện này thú vị!"
Ngân Nguyệt cũng bắt nguồn từ Tân Võ.
Nghĩ tới những thứ này, Lý Hạo bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Thiên Phương... Là vũ trụ song đạo sao?
Thiên Phương Chi Chủ am hiểu không gian.
Không gian, chỉ xem xét trên mặt chữ thì cũng không phải là đạo lưỡng cực, chỉ là lĩnh vực Không Gian đơn thuần.
Vậy vũ trụ đại đạo của đối phương, cũng chỉ là một đạo vũ trụ đơn thuần, đạo Không Gian làm chủ.
Thời gian, kỳ thật cũng không phải lưỡng cực.
Nhưng nếu là tính quá khứ tương lai... Kỳ thật cũng có thể được cho là đạo lưỡng cực.
Không gian kia có đối xứng không?
Không gian trong ngoài?
Không gian hư thực?
Không gian Âm Dương?
Không gian Sinh Tử?
Không gian, phải chăng có thể sắp xếp như thế này, tiến hành sắp xếp thì sao?
Giờ khắc này, Lý Hạo lại lâm vào trầm tư.
Mà Mô cũng không quấy rầy hắn nữa, nàng ta cũng phát hiện, người trẻ tuổi trước mắt này luôn luôn thích suy nghĩ cái gì đó, có lẽ đây cũng là nguyên nhân đối phương còn trẻ đã bước vào Đế Tôn.
Là người trẻ tuổi thích suy nghĩ.
Rất tốt!
Nàng ta thật thích người trẻ tuổi tràn ngập cảm giác thư sinh này, chỉ là... Gia hỏa này không phải là con mọt sách chứ?
Trên đường đi, dường như hắn suy nghĩ nhiều thứ lắm.
Tùy tiện một câu, gia hỏa này sẽ dễ lâm vào trầm tư, thời điểm chiến đấu cũng như này, người có văn hóa như thế, Mô có chút khó có thể tưởng tượng, thời điểm chiến đấu, gia hỏa này sẽ chiến đấu như thế nào?
Có lẽ... Chỉ theo chủ nghĩa hình thức?
Nghĩ đến thứ này, Mô cũng có chút thất vọng, kỳ thật không quá hi vọng người trẻ tuổi trước mắt này chỉ là tên hàng mẫu, nhưng nếu đối phương giống như những mãng phu kia, chém chém giết giết, lại cảm thấy sẽ phá hủy ảo tưởng trong lòng.
Thật sự là thể nghiệm hỏng bét!
Mà Lý Hạo hiển nhiên không có tâm tư để ý tới những chuyện này, giờ phút này, hắn đích xác đang tự hỏi rất nhiều thứ.
Rời nhà đi ra ngoài, tâm sự với vài Đế Tôn, dù không phải nói chuyện về đại đạo, đối với hắn cũng là một loại trải nghiệm mới, dọc theo con đường, hắn cảm thấy mình đã cảm ngộ rất nhiều thứ, có lẽ không có khả năng tăng cảnh giới lên, nhưng cũng là thể nghiệm nhân sinh hiếm có đối với hắn.
Ngoài ra... Ngân Nguyệt hình như sắp đến.
Có lẽ đã bạo phát chiến đấu, nếu không, tốc độ của bọn họ cũng không tính nhanh, nhưng đã sắp đuổi kịp Ngân Nguyệt.
Chuyện này không hay!
Ai đang đối phó Ngân Nguyệt?
Lý Hạo lại suy tư, hơn nữa, gặp Ngân Nguyệt... Ta sẽ không gặp được bọn Thiên Cực, vậy ta nên xuất thủ không?
Sau khi xuất thủ, ta có nên xử lý hết 11 vị Đế Tôn ở đây ngoài ta ra hay không?
Thật là một quyết định khó khăn!
Kỳ thật đi chung với nhau, ta vẫn rất thích bọn họ.
Ngoài ra, có Đế Tôn cường đại âm thầm theo ta không?
Lại thêm vô số suy nghĩ.
Một sợi tóc theo gió bay xuống.
Trong Hỗn Độn, thế mà còn có gió... Lý Hạo thầm nghĩ, ta không thể suy nghĩ thêm nữa, còn nghĩ nữa thì sẽ trọc đầu không thể gặp người khác mất.