"Đại Miêu bây giờ là thất giai đỉnh phong sao? Thậm chí sắp bát giai rồi chứ?"
Nhị Miêu thầm nghĩ, chỉ là... Đến bây giờ, nó cũng chỉ giống như năm đó, thực lực ở bên trong không gian quá khứ kỳ thật khá cường đại, tương đương với Hoàng Giả thời đại kia.
Khi đó, nó rất cường đại.
Nhưng hôm nay... Tiến vào Hỗn Độn, một con mèo nhị giai lại không đủ cường đại.
"Mèo... Cũng không phải để đánh nhau."
Nhị Miêu thầm nhủ trong lòng, nhưng nhìn Lâm Hồng Ngọc cách đó không xa đang dùng khí tức sinh tử không ngừng rèn luyện chính mình, những người này đều đang tu luyện, đều đang tiến bộ, chỉ có chính mình, sau khi phục sinh vẫn mãi ngủ ngon, dường như chưa bao giờ tu luyện.
"Nhưng... Thủ đoạn tu luyện của ta không giống với bọn hắn."
Nhị Miêu nghĩ, lại nhìn giới còn đang sinh ra.
Đi theo con đường của Đại Miêu sao?
Đây không phải là điều nó muốn.
Đại Miêu cũng là chính mình... Nhưng đã sớm không phải mình.
Đại Miêu chính là Đại Miêu, Đại Miêu đi con đường của mình, mà ta... Dường như không nên đi theo Đại Miêu, đi theo đường của Đại Miêu, nếu không sẽ như Đại Miêu gánh chịu thế giới m Dương, Nhị Miêu cảm thấy, nếu mình mở miệng muốn giúp Lý Hạo gánh chịu một phương trường hà này... Lý Hạo hẳn cũng sẽ nguyện ý chứ?
Nhưng như thế, ta chính là bản sao của Đại Miêu.
Mặc dù vốn là bắt nguồn từ Đại Miêu... Nhưng Nhị Miêu không nguyện ý sống như Đại Miêu, giống như Huyết Đế Tôn, ngài ấy cũng không nguyện ý sống thành Chiến, Chiến, cũng không nguyện ý có người sống như mình.
"Ta là quá khứ, cũng là tương lai... Ta sinh ra trong thời gian... Ta sinh ra trong hư ảo..."
Nhị Miêu kỳ thật luôn biết mình nên đi như thế nào.
Chỉ là có đôi khi cũng không phải quá muốn đi như thế.
Trong lòng suy nghĩ phức tạp, nghĩ xa hơn Đại Miêu nhiều.
Đại Miêu, từ trước tới giờ sẽ không nghĩ tới những chuyện loạn thất bát tao này, mặc dù cực kỳ cường hãn, mặc dù có vẻ hung thần ác sát, nhưng Đại Miêu... Kỳ thật sống rất đơn giản, kỳ thật Nhân Vương chiếu cố nó rất tốt, cùng lắm thì đánh nhau ăn cá, ngoài ra, dường như mọi chuyện đều như năm đó.
Kỳ thật, không phải Đại Miêu thay đổi, mà là ta.
Nhị Miêu thầm nghĩ.
Thay đổi, cho tới bây giờ đều không phải là Đại Miêu, Đại Miêu vẫn giống năm đó... Chỉ là, giết người, ở trong mắt Đại Miêu, cũng chỉ là mèo ăn cá, không có gì lớn.
Ngược lại là ta, thật sự đã không giống với lúc trước.
"Lý Hạo!"
Trong trường hà, hiện ra một đạo hư ảnh, Lý Hạo đang bận, còn đang mở một số tiểu giới, nghe được tiếng la, hư ảnh hiển hiện, Nhị Miêu xuất hiện trước mắt, hắn hơi nghi hoặc: "Tiền bối có việc gì sao?"
Nhị Miêu rất ít chủ động tìm mình.
Muốn đi ngủ rồi sao?
Cảm thấy trấn áp trường hà có chút mệt à?
Không đến mức đó chứ?
Nhị Miêu nhìn Lý Hạo, trầm mặc một hồi, mở miệng nói: "Bản miêu muốn ăn cá!"
Cá?
Lý Hạo khẽ giật mình, không rét mà run.
Cá khô nhỏ, ta thế nhưng biết đó là cái gì.
"Tiền bối... Chuyện này... Vậy sau này ta sẽ giết mấy người, tạo thành cá khô..."
Nhị Miêu trợn trắng mắt, con mắt thật to lộ vẻ vô cảm và ghét bỏ: "Ta không phải Đại Miêu!"
"..."
Ý gì?
Nhị Miêu lại trầm mặc một hồi, sau đó mới mở miệng nói: "Ta vốn hư ảo, ngươi biết không?"
Lý Hạo sửng sốt, gật đầu.
Biết.
Nhị Miêu chỉ là quá khứ của Thương Đế, một đoạn ký ức lấy ra từ trong quá khứ, sau đó Chiến Thiên Đế dùng vô thượng chi pháp, trực tiếp kéo ra một đoạn từ bên trong quá khứ, rơi vào hiện thực, trở thành Nhị Miêu.
Nói thật, loại thủ đoạn này, Lý Hạo rất thắc mắc, rất kinh ngạc, sao có thể làm được như thế?
Hư ảo... Đây cũng là thật.
"Vậy tiền bối có ý là..."
"Ta vốn hư ảo, cũng không phải là sinh linh tồn tại chân thực trong Hỗn Độn!"
Nhị Miêu nói khẽ: "Vật hư ảo, bổ dưỡng ta, cần sinh linh hư ảo! Đồ ăn tốt nhất cho ta chính là lực sinh mệnh thuần túy..."
Lý Hạo đã hiểu: "Giết người, rút ra lực lượng sinh mệnh..."
"Không phải!"
Nhị Miêu có chút nổi nóng, đồ đần này, vì sao lại giống như Nhân Vương rồi?
Vì sao luôn luôn chỉ có một suy nghĩ giết người mới được?
Nó có chút nổi nóng: "Không phải là loại lực lượng sinh mệnh này, lực sinh mệnh của tu sĩ cuối cùng chỉ là giọt nước trong biển cả! Ngươi có hiểu hay không hả?"
"..."
Lý Hạo ngẩn người, ngài tỏ vẻ dễ thương làm gì chứ!
Nhị Miêu thuận miệng nói, rất nhanh đã khôi phục ngữ khí ban đầu: "Ngươi biết địa phương nào có lực sinh mệnh thuần túy nhất, nồng nặc nhất trong Hỗn Độn không?"
Lý Hạo suy tư một phen, mở miệng: "Thế giới!"
"Đúng!"
Nhị Miêu gật đầu: "Mặt khác, ngươi biết trong số thế giới, loại thế giới gì mới có lực sinh mệnh nồng nặc nhất, ngon nhất không?"
"Đại thế giới?"
"Sai!"
Nhị Miêu lắc đầu: "Là thế giới mới sinh ra! Ngươi biết vì sao ta có thể khôi phục không?"
Ánh mắt Lý Hạo khẽ động: "Khoảng khắc thế giới tấn thăng, lực sinh mệnh ra đời, nói cách khác, Ngân Nguyệt ngay từ đầu chính là thế giới tân sinh, tiền bối vẫn luôn rút ra lực lượng Ngân Nguyệt tràn lan..."
"Đúng!"
Nhị Miêu gật đầu: "Cho nên, ta muốn ăn cá, cá mà ta ăn chính là Sinh Mệnh Chi Ngư thuần túy! Không phải ăn tạp như Đại Miêu, cái gì cũng ăn, ta muốn ăn lực lượng sinh mệnh thuần túy nhất, để thân thể hư ảo hiện ra ở hiện thực!"
"Ta hiện tại kỳ thật cũng không hoàn chỉnh, ta chỉ là khôi phục, cũng không phải chân chính từ quá khứ đáp xuống hiện tại..."
Lý Hạo không ngừng suy nghĩ, hồi lâu mới mở miệng: "Vậy ý tiền bối là đi tìm một số thế giới tân sinh, rút ra lực lượng ở trong thế giới đó, đây mới là cá mà tiền bối muốn?"
Độ khó này... còn khó hơn Thương Đế.
Thương Đế cái gì cũng ăn, giết Đế Tôn tạo thành cá khô, Thương Đế ăn say sưa ngon lành, thì ra... Nhị Miêu lại kén chọn như thế!
Lý Hạo đau đầu!
Nhị Miêu đưa yêu cầu, hắn phải đáp ứng, không vì gì khác, từ khi mới bắt đầu, hắn đã mượn từ Nhị Miêu không ít thứ, để Nhị Miêu giúp mình rất nhiều lần, mỗi lần đều nói là một lần cuối cùng.
Nhị Miêu thì sao, nó cũng vô dục vô cầu, trừ ôm Ngôi Sao Thời Quang thì cũng không đề cập tới yêu cầu gì khác.
Lý Hạo cũng đang nghĩ nên trả lại như thế nào.
Hôm nay, Nhị Miêu đưa ra yêu cầu, hắn lại cảm thấy nhức đầu.
Đi đâu tìm thế giới tân sinh?
Rất hiếm gặp!
Hơn nữa, thế giới tân sinh đều giấu ở chỗ sâu Hỗn Độn, Hỗn Độn che đậy, khiến không ai có thể dò xét, đây là một loại quy tắc của Hỗn Độn bảo hộ những thế giới mới, giống như Ngân Nguyệt.