Lý Hạo nhìn thấy vị tuyệt thế kiếm khách trong Bát Quái.
Lúc này Kiếm Tinh Không đang từ từ hấp thu máu của Lý Hạo để phá phong ấn. Trước đó Lý Hạo đã từng bị chảy máu, kiếm cũng từng bị dính máu, nhưng chưa bao giờ xuất hiện tình huống như thế này.
Hiển nhiên, việc phá phong ấn Kiếm Tinh Không có khả năng liên quan đến người kia.
Mà việc này cũng làm cho Lý Hạo với Viên Thạc đều nhận thức được một chuyện, kiếm khách kia có thể chính là lão tổ tông Lý gia.
Một vị tuyệt thế cường giả!
Viên Thạc cố nén kích động, ngạc nhiên, sợ hãi cùng với một chút mong đợi nho nhỏ trong lòng, giọng nói cũng thay đổi: "Trước tiên đừng quan tâm đến những chuyện đó, nó cách chúng ta quá xa. Thậm chí còn liên quan đến cường giả thời kỳ văn minh cổ đại! Hiện giờ việc chúng ta cần làm chính là trở nên cường đại hơn!" Ông bình tĩnh nói.
Chỉ có làm bản thân trở nên cường đại, mới có thể dựng lên gốc rễ cho mình.
Nước ở thế giới này có lẽ rất sâu, sâu đến nỗi làm nền văn minh cổ đại biến mất, tất cả truyền thừa(*) đều không còn nữa. Chỉ còn lại một vài di tích cổ xưa, như tám gia tộc lớn ở Ngân Thành.
(*) Truyền thừa: Kế thừa và truyền lại.
Không, hiện giờ chỉ có một nhà.
Thậm chí có thể nói chỉ có một người. Lý Hạo cắn răng, cố quên hết những chuyện lúc nãy, hắn cũng không dám nghĩ tới nữa, mỗi lần nghĩ đến kiếm khách kia... Hắn đều không chịu nổi vừa sợ hãi vừa kích động.
Đó còn là người sao?
Hắn cẩn thận nhặt thanh kiếm lên, đột nhiên có chút lo lắng nói: "Lão sư... Thứ này rất sắc bén. Ta cầm nó ở bên người sẽ không bị chính thanh kiếm của mình giết chết chứ?"
Viên Thạc sửng sốt.
Nửa ngày sau ông chán nản nói: "Cái đó... Vật siêu năng là thứ không tầm thường. Một số vật siêu năng có khả năng nhận chủ. Nếu không ngươi thử đâm mình một kiếm, biết đâu nó sẽ không làm ngươi bị thương."
"..."
Đây là lời mà người có thể nói?
Thanh kiếm sắc bén như vậy, nếu lỡ làm hắn bị thương hoặc là đâm chết hắn luôn thì làm sao.
Nhưng mà, đâm nhẹ một cái, có lẽ sẽ không có vấn đề đi?.
Được rồi, lời lão sư nói có thể tin tưởng một chút. Lão sư mà hắn còn không tin thì còn có thể tin ai.
...
Một lát sau.
Lý Hạo nhìn cánh tay đẫm máu của mình rồi lại nhìn lão sư, hồi lâu cũng không nói gì.
Viên Thạc hơi xấu hổ.
Ngó trái ngó phải một lúc mới nói: "Cái này... Làm ngươi bị thương có khả năng là nó chưa hoàn toàn nhận ngươi làm chủ. Sau này sẽ tốt thôi, không có việc gì. Lúc về ta làm cho ngươi một cái bao kiếm, ngươi có thể dùng nó như chùy thủ cũng được."
Ông cũng không có cách nào.
Hắn nhìn thoáng qua con đao đá cách đó không xa, trong lòng có chút may mắn. May là cái đồ chơi này là đao, hoặc là tảng đá… Sau này cho dù có giải phong ấn cũng sẽ không giống như thanh kiếm này làm bản thân hắn bị thương, đúng không?
Lý Hạo cũng không nói gì nữa, lau máu trên tay đi. Chỉ là một vết nứt, tính là gì chứ?
Lão sư nói 99 câu đều đúng, sai một câu cũng không đến mức phải chất vấn lão sư.
Không đến mức đó, thật sự!
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nhịn không được: "Lão sư, về sau loại chuyện tự hại mình như thế này, ngài có thể nghĩ kỹ trước khi đề nghị không?"
Ta rất tin tưởng ngài đó!
Ngài đừng có chà đạp lòng tin của ta như vậy, nó sẽ khiến cho ta nghi ngờ năng lực của ngài.
"Tiểu tử thúi!"
Viên Thạc mắng một câu, hắn đang nói chuyện với ai vậy?
Không phải chỉ là tự đâm mình một cái thôi sao?
Lúc nãy ngươi phun ta một ngụm máu, suýt chút nữa phun chết ta. Ta có nói ngươi sao?
"Bớt nói nhảm! Năng lượng Huyết Thần Tử ngươi mới hấp thu được một chút, còn đứng đó? Nhanh lên, đừng lãng phí!"
Được, lời này của ông, Lý Hạo không có ý kiến.
Hấp thu năng lượng!
Hắn vận chuyển Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật lần nữa, năng lượng kiếm trong không khí hình như tràn vào nhanh hơn.
Không chỉ có một mình hắn mà Viên Thạc cũng cảm nhận được. Ánh mắt ông hơi sáng lên.
Phong ấn Tinh Không Kiếm đã được giải một chút, đương nhiên hiệu quả lại càng tốt hơn.
Tốc độ hấp thu năng lượng kiếm càng nhanh!
Bây giờ vết thương của Viên Thạc đã tốt hơn trước nhiều. Năng lượng và tinh thần bị tiêu hao do Huyết Đao Quyết cũng khôi phục được kha khá.
Trong tay ông xuất hiện một viên Huyết Hoàn.
Huyết Thần Tử cấp độ Tam Dương, thậm chí còn lợi hại hơn Huyết Ảnh Lý Hạo giết lần trước.
Từ sau khi Viên Thạc đặt chân vào Đấu Thiên, ông cũng không có quá nhiều cảm xúc gì với Đấu Thiên. Thậm chí còn không rõ các cấp độ phân chia của Đấu Thiên...
Có thể thấy lần trước ông nói mình là Đấu Thiên đỉnh phong, hoàn toàn là vớ vẩn.
Vốn ông cũng không biết Đấu Thiên có những cấp độ nào, có biểu hiện như thế nào… Làm sao có thể phân biệt được mình đang ở Đấu Thiên cấp độ nào?
Nhưng đúng là Viên Thạc đang ở cấp Đấu Thiên, tiến triển vô cùng nhanh, liên tục thăng cấp.
Nó liên quan đến việc tích lũy, còn lần trước là liên quan đến lực lượng Huyết Ảnh, năng lượng đao và năng lượng kiếm.
Ông nhìn Huyết Ảnh trong tay lại bắt đầu nghĩ đến những chuyện tốt đẹp.
Nếu ông ăn cái này thì có thể đột phá Đấu Thiên, tiến vào cảnh giới tiếp theo không?
Võ sư trên Đấu Thiên hoàn toàn không có ghi chép gì.
Trên Đấu Thiên, rốt cuộc là cảnh giới gì?
"Siêu Năng Giả đều là phế vật! Trên Nhật Diệu là Tam Dương, trên Tam Dương lại gọi là Cửu Dương... Thật không có văn hóa!"
Trong lòng Viên Thạc chửi thầm một câu, ông đang nghĩ xem bản thân nên đặt tên cho cảnh giới trên Đấu Thiên là gì?
Dù sao cũng không thể mỗi ngày đều gọi là trên Đấu Thiên được.
"Trảm Thập, Phá Bách, Đấu Thiên..."
Viên Thạc trầm tư, nửa ngày sau ánh mắt đột nhiên sáng lên: " Trảm Thập, Phá Bách, Đấu Thiên... Vậy, cảnh giới tiếp theo gọi là Trấn Vạn(*)?!"
(*)Vạn: 10,000
Trấn Vạn, một người trấn áp vạn người, như thế nào?
Trong lòng ông nghĩ như vậy, có chút xúc động.
Đại quân vạn người ở cổ đại đã có thể tự xưng là đại quân.
Đại quân vạn người có người thích khoác lác, lại dám gọi là 80 vạn đại quân.
Với một đội quân quy mô lớn như vậy, chỉ sát khí thôi cũng đủ khiến cho nhiều người khiếp sợ. Nhưng, một võ sư có thể đạt đến cảnh giới lấy một địch vạn!
Trấn Vạn!
"Không sai, chính là như vậy..."
Ông có chút hài lòng với trình độ đặt tên của mình. Trong lòng cảm thấy mãn nguyện. Cũng không biết khi ông bước vào cảnh giới này, tính chất của nó có thay đổi không?
Mặc kệ nó!
Ông ngừng suy nghĩ, một ngụm nuốt xuống Huyết Hoàn vào trong bụng.
Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật vận chuyển, năng lượng cường đại bị ông hấp thu, bắt đầu nhanh chóng tiêu hóa.
Ông giống như đã bị bỏ đói rất lâu. Trước đó đấu một trận với Kiều Phi Long đã làm nội lực ông cạn kiệt, giống như rơi vào trạng thái trống rỗng. Lúc này có Huyết Hoàn bổ sung năng lượng, trong nháy mắt, Viên Thạc liền cảm giác chính mình có thể đánh với Tam Dương một trận nữa.
Thật muốn tìm Tam Dương đánh thử một trận!
Đáng tiếc Hách Liên Xuyên đi rồi. Nếu không thì ông đã tìm cớ đánh một trận với ông ta, cảm nhận kinh nghiệm phong phú của một cường giả Tam Dương. Có lẽ sẽ hiểu rõ và thể hiện thực lực của mình tốt hơn.
Kiều Phi Long là cái chày gỗ, gã bị Đoạn Thiên đánh lén. Còn nếu nói thẳng ra là đánh với một cường giả Tam Dương kinh nghiệm phong phú thì ông chưa từng.
Viên Thạc thỏa mãn chìm vào trong tưởng tượng của mình.