Cùng lúc đó.
Lý Hạo đang hấp thu năng lượng Huyết Ảnh, cũng nghĩ đến việc lần này hắn có thể thuận lợi tiến vào Phá Bách hậu kỳ không?
Nếu như có thể thì cũng coi như đã hoàn thành Phá Bách. Vì hắn đã hình thành hình thức ban đầu của tiềm lực.
Phá Bách đỉnh phong...
Hôm nay là thứ mấy?
Thứ 2!
Lý Hạo lại nghĩ, lần trước hắn tiến vào Trảm Thập cảnh là khi nào?
Tháng trước ...
A, còn chưa tới một tháng.
Tâm trạng Lý Hạo rất tốt, đối với thanh kiếm hắn để ở lòng cũng không có so đo nữa.
Chậc, có những người thích so sánh chính mình với những người cách quá xa, càng so càng thảm. Cuối cùng mất đi sự tự tin. Hắn cũng không tự tìm ngược đi so sánh mình với những người đó.
Đối tượng Lý Hạo muốn so sánh lúc này là Lưu Long, tiếp theo có thể sẽ là lão sư.
Nhưng mà kiếm khách ở trong Bát Quái kia thì Lý Hạo cảm thấy, ít nhất trong vòng mười năm hắn tuyệt đối sẽ không đi so sánh với người đó. Thật là đáng sợ!
Hai thầy trò lại an tĩnh lại.
Nhưng mà lần này khác với trước đó.
Vào lúc này, năng lượng Huyết Ảnh khuếch tán ra đã được bọn họ hấp thu gần hết. Nhưng vẫn có một ít năng lượng Huyết Ảnh bị khuếch tán ra ngoài...
Đúng lúc này tim của Viên Thạc đột nhiên đập nhanh hơn.
Lý Hạo cũng như vậy, nhưng phản ứng của hắn chậm hơn Viên Thạc một chút.
Không chờ hắn mở mắt, Viên Thạc đột nhiên một phát nắm lấy đầu của Lý Hạo. Đúng vậy, đầu, trực tiếp nắm đỉnh đầu của hắn chạy ra ngoài sơn động.
Trong khoảnh khắc cả hai người rời khỏi thì ‘oanh’!
Một tiếng nổ thật lớn phát ra!
Trong nháy mắt một cỗ năng lượng cường hãn làm nổ tung chỗ họ vừa đứng.
Viên Thạc chạy xa được mấy chục thước, tức giận hét lên một tiếng. Đằng sau ông giống như xuất hiện một con gấu khổng lồ. Một tay ông hất Lý Hạo ra xa làm hắn đập mạnh vào vách tường, suýt chút nữa thì hộc máu. Hắn thậm chí còn có cảm giác xương cốt giống như sắp gãy.
Mà tiềm lực Ngũ Cầm của Viên Thạc cũng bộc phát.
Hổ, gấu, hươu, vượn, chim.
Năm loại hình thái thần ý bạo phát ra ngoài rồi hợp lại thành một, nháy mắt đụng phải một cỗ năng lượng cường hãn kia.
‘Phanh’! Một tiếng nổ lớn.
Viên Thạc bị đụng bay đi, cả người lơ lửng giữa không trung, máu trong miệng không ngừng trào ra.
Ánh mắt Viên Thạc có chút trống rỗng... Ông muốn được bổ máu.
Hai ngày nay ông đã nôn ra quá nhiều máu.
Đánh với Tam Dương cũng không có thảm như vậy.
Vừa mới bị Lý Hạo làm một lần, bây giờ lại bị năng lượng làm thêm một lần nữa, cũng không biết đã mất bao nhiêu máu rồi.
"Lão sư..."
Lý Hạo kinh hô một tiếng.
"Khụ khụ khụ!"
Viên Thạc rơi xuống mặt đất, nhìn về phía xa, ánh mắt có chút thay đổi:
"Không chết được!"
Lý Hạo vội chạy lên đỡ Viên Thạc.
Viên Thạc thở dốc, sắc mặt thay đổi, nửa ngày sau mới nói: "Hồng Nguyệt!"
"Hả?"
"Hồng Nguyệt có khả năng liên quan đến tám gia tộc lớn… Huyết Ảnh là tổ chức Hồng Nguyệt chế tạo. Năng lượng Huyết Ảnh có thể bị năng lượng kiếm hóa giải, nhưng một khi tiếp xúc với tám loại năng lượng hỗn hợp thì sẽ dẫn đến năng lượng xung đột kịch liệt, tạo ra vụ nổ lớn."
Chỉ với một chút năng lượng Huyết Ảnh tràn ra ngoài trộn lẫn tám loại năng lượng hỗn hợp mà đã gây ra vụ nổ lớn như vậy.
Suýt chút nữa nổ chết Đấu Thiên như ông, thật đáng sợ.
Lý Hạo giật mình: "Ý của ngài là năng lượng của tám đại gia tộc xung đột với năng lượng Huyết Ảnh?"
Viên Thạc gật đầu: "Rất có thể!"
Nói xong lại phun ra một ngụm máu, bỗng nhiên cười: "Chuyện tốt!"
"Hả?"
Có phải gần đây lão sư bị mất quá nhiều máu nên điên rồi?
Bị nổ thành như vậy, còn là chuyện tốt?
Ngay sau đó Lý Hạo giống như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt sáng lên: "Chuyện tốt!"
Viên Thạc nhìn đồ đệ của mình có chút bất ngờ: "Ngươi cũng cảm thấy đây là chuyện tốt?"
Lý Hạo điên cuồng gật đầu: "Lão sư, thu thập tám loại năng lượng! Sau đó thêm một ít lực lượng Huyết Ảnh làm thành một quả bom siêu cấp! Ngay cả ngài còn có thể bị nổ bay, vậy nó cũng có thể nổ chết Tam Dương đúng không?"
"..."
Nói xong hắn nhìn về phía Viên Thạc: "Lão sư, ngài cũng cảm thấy như vậy, cho nên mới cảm thấy là chuyện tốt, đúng không?"
"..."
Viên Thạc yên lặng nhìn hắn, ông muốn nói là không phải.
Đầu óc ông nhanh nhạy như hắn, cũng không có tâm tư đen tối như hắn.
Tên tiểu tử này, đầu óc đen tối thành cái gì rồi?
Viên Thạc nói đó là chuyện tốt. Vì ông nghĩ nếu năng lượng Huyết Ảnh xung đột với tám gia tộc lớn, vậy sau này nếu như dẫn Hồng Nguyệt cường giả tới đây làm nổ Huyết Ảnh. Có thể sẽ xuất hiện một vài tình huống đặc thù... Như là Hồng Nguyệt tự nổ chết chính mình.
Được rồi, thật ra cũng không khác bao nhiêu.
Nhưng ông không nghĩ tới Lý Hạo, tên gia hỏa này còn muốn lấy một chút năng lượng ra ngoài làm bom để dùng.
Ý tưởng của hai thầy trò đều tương tự nhau. Nhưng Viên Thạc cảm thấy ông không có đen tối như Lý Hạo. Ông chỉ muốn dụ người tới, còn Lý Hạo là muốn chủ động tấn công. Tên tiểu tử này, tính công kích thật mạnh.
Viên Thạc không nói gì, nhưng rất nhanh liền nhíu mày: "Loại năng lượng này chỉ sợ không dễ thu thập!"
Tám loại năng lượng hỗn hợp này tràn ra ngoài không nhiều.
Lúc này chủ yếu là năng lượng đao và năng lượng kiếm, có khả năng là liên quan đến hai loại binh khí này.
Chỉ sợ Kiều gia nhất quyết phải thu thập cỗ năng lượng, chỉ là rất khó.
Có số lượng lớn Băng Tinh cũng vô dụng, nếu không Kiều Phi Long cũng đã sớm thu thập được.
Lý Hạo gật gật đầu, không tiếp tục vấn đề này: "Lão sư, chúng ta ra ngoài tiêu hóa năng lượng Huyết Ảnh này trước, nếu không sau này hai chúng ta đều bị nổ chết thì thiệt lớn rồi."
"Ha ha ha, cũng đúng!"
Viên Thạc cười cười, lại có chút bi thương, mẹ nó chứ hôm nay thật là xui xẻo.
Đường đường là Đấu Thiên, một buổi tối ở chỗ này mà suýt chết tận hai lần.
Tàn tích này thật nguy hiểm, so với nơi Tuần Dạ Nhân phát hiện còn nguy hiểm hơn. Đừng nhìn chỗ này giống như không có cái gì, chỉ cần sơ suất một chút liền sẽ bị chôn thây tại đây.
Hai thầy trò không dám tiếp tục ở lại nơi này tu luyện.
Viên Thạc nhặt đao kiếm lên, cẩn thận mang theo Lý Hạo đi ra ngoài, đợi tiêu hóa năng lượng Huyết Ảnh xong rồi lại đi vào.
Nếu không, chỉ cần sơ ý vận dụng một chút năng lượng này thôi, đêm nay liền phải chôn xác ở nơi này.
Ra bên ngoài tu luyện, đao kiếm giống như đã hấp thu được kha khá năng lượng, chắc cũng đủ dùng.