Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 277 - Chương 277: Không Thể Che Chở Cả Đời

Chương 277: Không Thể Che Chở Cả Đời Chương 277: Không Thể Che Chở Cả Đời

Đi ra khỏi đại điện, trở về sơn động lần nữa.

Đi ngang qua những hình được khắc nổi kia, Lý Hạo nhìn nhiều hơn một chút, nửa ngày mới nói: "Lão sư, ta thấy người kia có khả năng chính là người trong những bức hình này. Lưng đeo trường kiếm, vừa nhìn đã biết là một cường giả tuyệt thế."

"Đừng xem, có xem cũng vô dụng, khác biệt quá lớn."

Nói đến đây, Viên Thạc cười nói: "Nếu cố gắng tranh thủ thì cũng sẽ có một ngày, ngươi và ta cũng có thể đặt chân vào con đường này. Nhớ kỹ, đây không phải là trở ngại trên đường tu luyện mà là động lực để tiến lên!"

"Đã rõ!"

Hai thầy trò tự an ủi nhau, sau đó ở trong sơn động bắt đầu hấp thu năng lượng Huyết Ảnh.

Lý Hạo giống như cảm nhận được đầu mình đang sản sinh ra nội lực.

Loại cảm giác này rất đặc biệt, tê tê dại dại.

Giống như bị chó liếm vậy...

Đúng, không phải cảm giác. Lý Hạo mở mắt, có chút nói không nên lời.

Hắc Báo?

Mẹ nó!

Con chó này từ đâu tới?

Nửa đêm ra ngoài hắn với Viên Thạc cũng không mang Hắc Báo tới, làm sao nó tìm tới đây được?

Thật đúng là bị chó liếm.

"Gâu!"

Hai mắt Hắc Báo đẫm lệ nhìn Lý Hạo, giống như nói tại sao hắn có thể bỏ rơi nó?

Nó ngửi được mùi hương, mùi của năng lượng.

Thế nên đêm nay nó mới chạy điên cuồng như vậy, thiếu chút nữa là chạy đến mệt chết rồi. Khó khăn lắm mới tìm được đến nơi này.

Lúc này Viên Thạc cũng mở mắt ra, liếc nhìn Hắc Báo, bật cười: "Thật có bản lĩnh! Cách cả mấy chục dặm mà ngươi cũng có thể đuổi tới... Đã xem thường ngươi rồi! Cứ tưởng ngươi là chó sắp thành tinh, để ngươi mạnh lên chưa chắc đã là chuyện tốt... Ngược lại ngươi thì hay rồi, đuổi tới tận đây."

Ông cố ý không mang theo Hắc Báo tới.

Nói đúng ra thì con chó Lý Hạo nuôi mạnh hơn không phải điều xấu.

Nhưng rốt cuộc thì chó vẫn là chó, có sự khác biệt về chủng tộc.

Ở khu vực Trung Bộ, nghe nói đã từng có một đại yêu đã thành tinh, một ngụm ăn luôn Tam Dương, cực kỳ đáng sợ.

Con chó này biết không ít chuyện, ông chỉ sợ sau này Lý Hạo sẽ bị nó cắn ngược một cái.

"Gâu gâu gâu!"

Hắc Báo giống như nịnh nọt sủa mấy tiếng, Lý Hạo cười lớn: "Đến cũng đã đến, coi như duyên phận đi! Ai, xem ra không thể gạt được ngươi!”

“Nó không dành riêng cho ngươi, tràn ra bao nhiêu ngươi hút bấy nhiêu đi."

"Gâu gâu!"

Hắc Báo sủa hai tiếng tỏ vẻ đồng ý. Nó cũng không quan tâm chỉ được húp một ngụm canh, có canh uống là không tệ rồi.

Lý Hạo nhắm mắt lại, tiếp tục hấp thu năng lượng Huyết Ảnh.

Thầy trò hai người vẫn có một ít năng lượng tràn ra ngoài, nếu không vừa rồi đã không gây nên vụ nổ như vậy.

Lần này Lý Hạo lại cảm thụ được da đầu tê dại một lần nữa.

Nhưng lần này không phải chó liếm.

Mà nội lực thật sự dâng trào bên trong khiến đầu óc có chút tê dại.

Ánh mắt như có điện!

Khi Lý Hạo mở mắt ra liền cảm nhận được loại cảm giác này, một cỗ nội lực bộc phát quanh hốc mắt, làm ánh mắt giống như có điện.

Viên Thạc không mở mắt ra, giống như vẫn có thể cảm nhận được tất cả, nói nhỏ: "Phá Bách hậu kỳ nội lực tiến vào trong đầu, rất nguy hiểm! Đương nhiên nguy hiểm chỉ là tương đối mà thôi. Chỉ cần không làm loạn thì sẽ không có vấn đề..."

Vừa nói đến đây, ông đột nhiên mắng: "Ngừng!"

Ông mở mắt nhìn về phía Lý Hạo, tức giận nói: "Đầu óc ngươi bị nước vào hả? Dám đem nội lực truyền vào mắt, không sợ mù sao?"

Lý Hạo ngượng ngùng: "Không phải nói là phóng ra bên ngoài sao?"

"Cút!"

Viên Thạc mắng một câu, lại thở dài nói: "Được rồi, là ta quên nhắc nhở ngươi. Tên tiểu tử ngươi luôn tiến bộ nhanh như vậy, ta cũng không kịp dạy ngươi."

Lại nói tiếp: "Đôi mắt rất yếu ớt. Nội lực mặc dù ôn hòa không bá đạo như năng lực thần bí, nhưng nếu đưa nội lực vào mắt làm tổn thương nhãn cầu thì ngươi cũng mù. Cần phải tiến hành từng bước một, từ từ dẫn nội lực đến những bộ phận khác, để nó hòa vào toàn bộ cơ thể của ngươi, sau đó mới đưa vào trong mắt. Nội lực đưa vào trong mắt là giai đoạn cuối, ngươi không được nóng vội. Làm từng chút một."

Vừa dứt lời, chỉ thấy Lý Hạo bá đạo đem nội lực tiến vào trong mũi làm chảy máu mũi.

Viên Thạc nhíu mày: "Làm liều!"

"Lão sư dạy đúng, nhưng mà học sinh cũng không phải làm liều."

Lý Hạo chảy máu mũi, thầm rơi nước mắt: "Ta nghĩ như thế này, ta có năng lực của kiếm. Chỉ cần không phải là vết thương không thể chữa trị, có thể chữa trị thì ta sẽ mạnh dạn một chút.”

“Lão sư, loại như Huyết Thần Tử này hôm nay ta hấp thu một viên, nếu không hấp thu hết thì sẽ lãng phí. Lần sau, khi nào ta mới có thể đạt được Huyết Thần Tử cấp độ Nhật Diệu?"

Lý Hạo nhìn Viên Thạc: "Ta cũng không thể cứ luôn ở dưới sự che chở của lão sư, lão sư cũng có chuyện mình muốn làm. Với lại làm đệ tử thân truyền của lão sư, theo quy tắc thì ta phải thay lão sư đối phó với kẻ thù mạnh mới đúng. Ví dụ như kẻ thù Ánh Hồng Nguyệt của lão sư.”

“Dựa theo quy tắc truyền thừa võ công, lúc lão sư tuổi cao bị kẻ thù đánh tới cửa, ta nên đứng ra hoặc là giết hoặc là phế hắn. Tóm lại, ta không thể trốn ở phía sau lão sư hưởng thụ bình an!"

Lý Hạo lộ ra dáng vẻ tươi cười ngượng ngùng: "Lão sư, ngài cảm thấy ta nói có đúng không?"

Đột nhiên Viên Thạc không biết phải nói gì.

Đệ tử thân truyền...

Ta nhận ngươi cũng không phải là vì để cho ngươi giúp ta giữ thể diện, đối phó với cường địch. Ta chỉ hi vọng ngươi có thể kế thừa học thức của ta.

Nhưng, khi Lý Hạo bước chân vào võ thuật thì mọi chuyện đã thay đổi rồi.

Đây chính là đệ tử thân truyền kế thừa võ công của ông!

Viên Thạc im lặng một lúc, mới lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Đúng! Ngươi rất giống ta lúc trẻ. Khi còn trẻ ta cũng giống như ngươi, chỉ là trung niên hao tổn, siêu năng nổi lên làm cho ta có chút uể oải... Lý Hạo, lão sư hy vọng ngươi, có thể một đường thuận lợi!"

Lúc này ông không ngăn cản Lý Hạo thăng tiến nữa.

Có lẽ Lý Hạo đã đúng.

Ông không có cách nào che chở hắn cả đời, hắn cần tự mình chịu đựng, tự mình trưởng thành.

Máu mũi Lý Hạo vẫn tiếp tục chảy, lá gan hắn cũng rất lớn, cũng rất can đảm. Đương nhiên đây là dựa vào có năng lượng kiếm, nếu không bị tác động dữ dội như vậy sẽ tạo thành một vài hậu quả nghiêm trọng.

Võ Thuật nói chung vẫn là một quá trình kỳ phát triển từ từ.

Mũi, tai, miệng...

Dần dần, nội lực của Lý Hạo đã bắt đầu bộc phát ở một số bộ phận cơ thể. Lần đầu nắm bắt còn có chút non nớt, nội lực quá mạnh khiến đầu lưỡi cũng chảy máu. Có lần đau đầu tiên, mấy lần tiếp theo cũng đã thành thói quen.

Viên Thạc yên lặng nhìn hắn, sau đó tiếp tục hấp thu năng lượng Huyết Ảnh.

Càng nhìn ông càng thấy hài lòng với đứa học trò trước mặt này.

Bình Luận (0)
Comment