Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 278 - Chương 278: Hoàn Thành Phá Bách

Chương 278: Hoàn Thành Phá Bách Chương 278: Hoàn Thành Phá Bách

Khiêm tốn, thông minh, can đảm, tàn nhẫn, nham hiểm... Nhưng mà đây chỉ là ý nghĩ của ông, đối với bên ngoài ông vẫn sẽ nói Lý Hạo rất tốt bụng.

Nhưng mà làm một võ sư, một võ sư cường đại nếu như không đủ âm hiểm thì sao có thể được?

Nhất định phải âm hiểm, xảo trá, thậm chí phải xảo quyệt mới được!

Ngây thơ thuần khiết đều chết rất sớm.

Dần dần cả mặt Lý Hạo giống như bị một cỗ khí tức bao phủ.

Đây là dấu hiệu sắp hoàn thành việc phóng nội lực ra ngoài.

Một khi toàn thân hoàn thành giải phóng nội lực ra ngoài, nội lực sẽ hình thành một hệ thống phòng ngự đặc thù. Đến lúc đó võ sư có thể tránh đi một vài đòn công kích bất ngờ.

Mà lúc đó tính công kích của võ sư cũng sẽ lan ra khắp cơ thể.

Bất kỳ bộ phận nào cũng đều có thể trở thành vũ khí giết người.

"Hừ..."

Lý Hạo hừ nhẹ một tiếng, hắn có chút chịu đựng không được nỗi đau nhức kịch liệt này. Nước mắt chảy ra, thậm chí có màu đỏ như máu, hắn nhíu mày cố nhịn đau đớn: "Lão sư, mắt ta quá yếu ớt, ta không sợ chết... Nhưng nếu bị mù thì ta lại có chút sợ, có biện pháp nào tránh được không?"

"Tên tiểu tử ngươi mà cũng có lúc sợ?"

Viên Thạc hừ một tiếng, lại nhanh chóng bày ra vẻ mặt tươi cười: "Để cho ngươi học văn ngươi cứ nhất định phải học võ! Dù học võ cũng không thể đọc sách nhiều một chút hả? Ta vừa mới nói rồi, tăng cường đôi mắt của ngươi qua hệ thống toàn bộ cơ thể."

"Ở phía trên xương trán của ngươi là tuyến lệ, biết tuyến lệ là cái gì không?"

"Tuyến nước mắt!"

"Biết còn hỏi?"

Cuối cùng Viên Thạc tìm được chút an ủi cho mình, cười nói: "Chảy nhiều nước mắt, năng lực Huyết Ảnh đều thẩm thấu vào trong tuyến lệ, nội lực cũng như vậy. Không cần trực tiếp đi cường hóa đôi mắt, làm vậy quá nguy hiểm. Ngươi khóc thì tốt rồi, khóc không ngừng, không sợ lãng phí. Ngươi khóc một lần, nó đều đang tăng cường sức mạnh cho ngươi!"

Khóc?

Lý Hạo nghĩ tới điều này: "Vậy mắt thứ ba của Lý Mộng cũng có thể cường hóa như vậy sao?"

"Có thể, nhưng mà cô gái kia khá cẩu thả, không thể dạy! Dạy cô ta xong thì ngày mai ngươi có thể nhìn thấy người tam nhãn mù lòa."

Lý Hạo cười, Viên Thạc cũng không nhịn được mà cười nói: "Cô ta nên nghiêm túc một chút, làm bản thân trở lên cường đại, từng bước từng bước một. Nhưng thật ra cũng không ta khuyến khích ngươi làm như vậy. Chảy nhiều nước mắt, ta sợ sau này ngươi khóc không được."

"Lão sư, cái này không có căn cứ khoa học. Tuyến lệ không phải cố định, nó liên tục sinh ra..."

"Cút!"

Viên Thạc cười mắng một tiếng, ông còn không biết sao?

Chỉ đùa một chút thôi.

Mà Lý Hạo dựa theo lời đề nghị của lão sư, từng chút một đem nội lực thẩm thấu vào trong tuyến lệ. Việc này so với trực tiếp đưa vào trong mắt an toàn hơn một chút. Tuy nhiên, nguy hiểm vẫn rất cao.

Nhưng mà là người luyện võ không phải một chút nguy hiểm cũng không chịu được.

Cho dù tuyến lệ thật sự vỡ ra... Cùng lắm thì sau này không thể khóc nữa.

Nước mắt máu dần dần chảy ra.

Đặc biệt khiến người ta sợ hãi!

Viên Thạc nhìn hắn, cứ như vậy nhìn hắn.

Hôm nay ngươi chảy bao nhiêu máu, sau này ngươi sẽ có bấy nhiêu thu hoạch.

Lý Hạo, hy vọng ngươi có thể hiểu, cho dù lão sư có tốt, lại nhiều năng lượng cũng không bằng nội tâm ngươi mạnh mẽ, mà ngươi... Còn mạnh hơn nhiều so với những gì ta mong đợi.

Cường giả chân chính cho tới hiện tại đều không phải là mạnh ở vẻ bề ngoài, mạnh ở cảnh giới.

Những thứ gọi là Tam Dương, phía trên Tam Dương nhất định sẽ có nội tâm mạnh mẽ sao?

Viên Thạc nghĩ đến rất nhiều chuyện, ông chưa từng nghĩ một Lý Hạo bình thường khiêm tốn có lễ lại có thể chịu khổ, có thể tiếp nhận loại đau đớn như này.

Mãi cho đến khi hai mắt Lý Hạo rơi lệ đến mơ hồ, Viên Thạc khẽ nói: "Nghĩ kỹ xem con đường sau này sẽ đi như thế nào chưa?"

"Đã nghĩ kỹ."

Lý Hạo rơi nước mắt cười: "Tiêu diệt Hồng Nguyệt! Đây là mục tiêu đầu tiên! Thứ hai, Bát Quái là cái gì, ta muốn thấy nhìn người cùng vật trong Bát Quái. Thứ ba, lão sư già, ta muốn dưỡng lão cho lão sư..."

Mẹ nó!

Viên Thạc muốn mắng người, rủa ai đây?

"Thứ ba coi như thôi đi. Ta bước vào Đấu Thiên, sống hơn một trăm tuổi không thành vấn đề. Ngươi phải sống đến khi đó rồi hẵng nói, ta còn muốn tìm sư nương cho ngươi."

"..."

"Khụ khụ khụ!"

Lý Hạo suýt chút nữa bị sặc, những lời này của hắn đều là thật lòng, đệ tử thân truyền dưỡng lão cho ngài không phải là điều nên làm sao?

Hai thầy trò cười nói trò chuyện, Lý Hạo cũng quên đi thống khổ.

Hắn biết lão sư đang cố ý đùa hắn, muốn cho hắn quên đi đau đớn.

Lý Hạo sẽ không than khổ, hắn sẽ chỉ nhớ kỹ loại đau nhức này, mà đau nhức này là Hồng Nguyệt mang đến cho hắn... Đúng vậy, Hồng Nguyệt, hắn nhớ kỹ, sẽ nhớ thật kỹ.

Không biết qua bao lâu, mãi đến khi năng lượng Huyết Ảnh tiêu hao gần hết, nước mắt Lý Hạo mới không còn chảy ra nữa.

Nó gần như chảy hết nước mắt rồi.

Cơ thể bị thiếu nước trầm trọng.

Miệng lưỡi Lý Hạo có chút khô đắng.

Nhưng mà điều này vẫn không ngăn cản được tâm trạng đang nhảy cẫng lên vì vui sướng của hắn.

Hắn cảm thấy ánh mắt của mình giống như sáng lên, đôi mắt khôi phục lại giống như nhìn càng rõ hơn.

Nhắm mắt lại.

Lần nữa mở mắt ra, trong mắt đột nhiên phát ra một cỗ sát khí, không còn là cảm giác được nữa mà là thật sự hình thành một cỗ sát khí!

Ầm!

Một cỗ nội lực khuếch tán ra đánh trúng Hắc Báo.

Hắc Báo quay đầu nhìn về phía Lý Hạo, lắc lắc cái đuôi.

Không đau.

Cảm giác giống như đang xoa bóp, có chút dễ chịu.

Cảm giác sung sướng.

Vậy sao?

Lúc này Viên Thạc lại là lộ ra nụ cười vui mừng: "Mặc dù đêm nay cái gì cũng không thu hoạch được, nhưng đối với ngươi cũng đủ rồi!"

Thương thế tốt lên, Lý Hạo thăng cấp.

Thậm chí thăng liên tiếp ba cấp!

Phá Bách trung kỳ, Phá Bách hậu kỳ... Lý Hạo coi như đã hoàn thành Phá Bách.

So với những gì ông muốn còn nhiều hơn.

Ông cảm thấy nhẹ nhõm.

"Lão sư, đây là hậu kỳ sao?"

Lý Hạo khẽ nhíu mày: "Lực sát thương quá yếu! Hoàn toàn không có cảm giác tăng lên được bao nhiêu, vừa mới tới trung kỳ ta còn cảm giác tăng lên được một ít..."

"Không giống nhau!"

Viên Thạc cười nói: "Đây chỉ mới là bắt đầu, sau này ngươi còn phải làm nội lực hoàn toàn hòa làm một với mình!"

Nói đến đây, ông suy nghĩ một chút rồi mở miệng: "Lúc này ngươi cần làm một chuyện, hoàn thành dung hòa nội lực!"

"Lão sư, ngài nói đi."

"Hình thức thần ý!"

Bình Luận (0)
Comment