Âm thanh Viên Thạc uy nghiêm: "Thật ra chính là công tác chuẩn bị bước vào Đấu Thiên. Giống như ta, thần ý như chim, Tiềm lực Ngũ Cầm, lúc chiến đấu ngươi sẽ cảm thấy ta giống một con hổ, một con gấu... Thật ra điều đó không phải do ngươi tự tưởng tượng ra được mà thần ý của ta chính là như vậy!"
"Giống như Lưu Long, thần ý của hắn như sóng, như biển gầm, không phải do ngươi suy đoán mà là chính là thần ý của hắn đã được tạo thành."
"Tiếp theo ngươi cũng cần phải trải qua giai đoạn này. Khoảng cách ngươi bước vào Đấu Thiên có chút xa. Tuy nhiên ngươi cũng không có khả năng giống như Lưu Long trực tiếp bước vào Đấu Thiên được, bởi vì trước đó hắn không có giác ngộ tiềm lực. Nhưng mà hắn đã hoàn thành dung hòa nội lực. Ngươi đã giác ngộ được tiềm lực, cái mà ngươi thiếu chính là xác định và hình dung nội lực."
Lý Hạo cái hiểu cái không: "Ý lão sư là ta cần phải hình dung ra dáng vẻ của trái đất mới có thể hoàn thành dung hòa nội lực, sau đó bước vào Đấu Thiên?"
"Không chắc chắn."
Lý Hạo sững sờ, không chắc?
"Không ai quy định tiềm lực chỉ có một loại, giống như ta tụ hợp đủ năm loại cầm thú mới là Ngũ Cầm Thuật!"
Viên Thạc giải thích nói: "Tuy nói ngươi có thể cảm nhận tiềm lực trái đất, nhưng ngươi đừng quên ngươi là người Lý gia, còn là một kiếm khách gia truyền. Ta cảm thấy ngươi thích hợp với một thanh kiếm hơn! Chính là thanh kiếm ngươi vừa mới thấy kia... Kiếm giết người, đoạn thiên đoạn địa đoạn trường sinh(*)!"
(*) Đoạn thiên đoạn địa đoạn trường sinh: Có nghĩa là chia trời chém đất cắt đứt sinh mệnh.
"Ngươi cảm thấy kiếm kia mạnh hay là trái đất mạnh hơn?"
Lý Hạo rơi vào trầm tư, một lát sau nặng nề nói: "Thanh kiếm kia mạnh hơn! Ta cảm thấy một kiếm của nó có thể chém xuyên đất, bất cứ thứ gì ngăn cản nó đều sẽ bị nó chặt đôi."
Viên Thạc lại nói: "Vậy ngươi cảm thấy lực công kích của đất mạnh hay một kiếm kia mạnh hơn?"
"Đương nhiên là thanh kiếm kia!"
"Vậy là được rồi, nếu ngươi theo đuổi tính công kích cường đại thì trước tiên phải tưởng tượng ra thanh kiếm kia. Ngươi cũng có thể đồng thời tưởng tượng đến đất. Đất lấy phòng thủ làm chủ, kiếm lấy công kích làm chủ, như vậy mới có thể trung hoà cả công lẫn thủ."
Lúc này Viên Thạc thể hiện trình độ học thức cực kỳ cao thâm, từng chút lý giải thắc mắc cho Lý Hạo.
Cuối cùng lại nói: "Vốn dĩ tiềm lực ngươi giác ngộ ban đầu là tiềm lực trái đất, ta không nên để ngươi phân tâm, phải tiếp tục giác ngộ sâu hơn mới đúng. Nhưng hiện tại cơ hội này quá hiếm. Ta không có tận mắt nhìn thấy thanh kiếm nhưng là có thể cảm nhận được lực sát thương vô hạn của nó. Cộng thêm thanh kiếm ngươi đang có này ta thực sự không đành lòng để cho ngươi từ bỏ cơ hội như vậy."
Ánh mắt Lý Hạo khẽ nhúc nhích, hắn cũng không phải nghe theo toàn bộ lời lão sư nói.
Nhưng mà lão sư nói rất có lý.
Một kiếm kia không cách nào tưởng tượng được, nhưng nếu hắn cũng có thể chém ra một kiếm kia thì hắn còn sợ Ánh Hồng Nguyệt gì gì đó sao?
"Lão sư, ta nên bắt đầu từ đâu?"
"Kiếm trong tay ngươi!"
Viên Thạc chỉ vào thanh kiếm bị Lý Hạo bọc lại: "Ngươi cảm nhận vật thật trước, sau đó lại nghĩ đến một kiếm cường đại kia, để cho nội lực của ngươi dần dần dung hợp lại làm một, hóa thành kiếm! Không chỉ nội lực, còn có cả tiềm lực!"
"Khi tiềm lực của ngươi sắc bén như kiếm thì ngươi đã thành công.”
“Ngươi đã hoàn thành bước đầu tu luyện tất cả các cấp độ Phá Bách, sau này ngươi có thể từng bước một trở lên cường đại, chính thức bước vào Đấu Thiên."
Ông đem toàn bộ quá trình tu luyện từ Phá Bách đến Đấu Thiên giảng lại một lần. Giảng rất kỹ càng, ông sợ không có cơ hội giảng lại lần thứ hai cho Lý Hạo, tên gia hỏa này tiến bộ quá nhanh.
"Kiếm..."
Lý Hạo vuốt ve thanh kiếm, quá mức quen thuộc.
Thật quá quen thuộc.
Hơn mười năm luôn để bên mình, hắn nhắm hai mắt lại cũng có thể hình dung lại hình dạng của thanh kiếm này.
Cảm nhận giác ngộ?
Cảm nhận giác ngộ cái gì?
Đương nhiên không phải hình dạng.
Lão sư muốn hắn cảm nhận chính là sát khí của kiếm, sự mạnh mẽ kiếm, tính công kích của kiếm.
Nhưng mà thanh kiếm này... Thật sự không có lực công kích gì.
Đang nghĩ thì thanh kiếm trong tay có chút rung động.
Nội tâm Lý Hạo khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên cầm kiếm bộc phát nội lực, tưởng tượng cảnh tượng diễn ra trước đó.
Chẻ đôi thế giới!
Kiếm phá!
Phiu!
Thanh kiếm giống như cắt ngang bầu trời, kiếm khí nhàn nhạt khuếch tán ra ngoài, một kiếm chém ra làm Hắc Báo không biết đã chạy đi đâu rồi. Ánh mắt Viên Thạc sáng rực nhìn hắn.
Ông biết người học sinh này của mình nhất định có thể làm được.
Đương nhiên, bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.
Sau đó, mỗi một lần Lý Hạo vung kiếm đều sẽ bộc phát ra các uy lực khác nhau.
Thanh kiếm rất ngắn, cũng chỉ dài bằng chiếc đũa ngắn, nhưng ở trong tay Lý Hạo lại giống như một thanh kiếm dài chém ra.
Nó được tạo ra do sự kết hợp của kiếm và nội lực.
Một lần, hai lần, ba lần...
Lý Hạo chém hết kiếm này đến kiếm khác, hắn nhớ đến bản thân mình ở trong trận Bát Quái kia, một kiếm kia chẳng những không có bị lãng quên mà ngược lại càng ngày càng rõ ràng hơn.
"Đang!"
Ngay lúc này, thanh kiếm giống như phát ra một âm thanh vui sướng, thân kiếm khẽ run một cái, âm thanh sắc bén của kim loại rung động.
Nội tâm Lý Hạo khẽ động, đột nhiên cầm kiếm đánh về phía Viên Thạc.
Cái này gọi là kiểm chứng năng lực qua thực tế.
Viên Thạc cười, đứng dậy đánh ra một quyền như hổ tấn công.
Hai thầy trò nhanh chóng giao thủ trong sơn động.
Viên Thạc không có nghênh chiến trực diện, thanh kiếm này quá sắc bén. Mặc dù ông có rất nhiều biện pháp có thể giải quyết Lý Hạo, nhưng đây là đang chỉ dạy cho học sinh mình, không thể ra tay quá ác được. Một lão sư tốt phải nên dẫn ra sở trường của học sinh mà không phải làm cho hắn không phát huy được sở trường của mình.
"Kiếm, Bách Binh Chi Quân cũng không phải để ngươi làm người tốt. Xuất kiếm nhanh, chuẩn, ác, một đòn giết chết không để cho đối thủ thống khổ, đây mới là hành vi quân tử..."
Lý Hạo suýt chút không cầm được kiếm!
Hắn có chút ngốc, lão sư, ngươi đừng có lừa ta.
Bách Binh Chi Quân, có thể hiểu như vậy sao?
Ra tay nhanh, chuẩn, ác, một kiếm giết chết kẻ địch, kẻ địch không đau khổ, cái này gọi Bách Binh Chi Quân?
Viên Thạc một quyền đánh bay hắn, cau mày nói: "Chỉ là so sánh thôi, ý nói là ra tay phải nhanh, chuẩn, ác! Một kiếm trúng chỗ yếu xử lý đối thủ, hiểu như vậy là được rồi. Không cho địch nhân thống khổ cũng là quân tử, không phải sao?"
"Ngươi nghĩ như vậy là được rồi. Bây giờ mục đích của ngươi chính là một kiếm giết chết ta... Nhanh lên!"
Lý Hạo không nói chuyện, xuất kiếm nhanh hơn.
Kiếm chém ra không một tiếng động.
Nhanh chuẩn ác!
Kiếm chém tới điểm yếu của Viên Thạc.
Nội lực phóng ra ngoài, kiếm khí bộc phát, rõ ràng thanh kiếm chỉ dài bằng chiếc đũa lại là có thể chém ra một kiếm dài một mét.
...
Hai thầy trò giao thủ không biết đã bao lâu.
Lý Hạo càng thêm bình tĩnh, càng thêm nhanh.
Giết!
Không cần lo lắng an toàn của lão sư, ông không chết được.
Trong đầu vẫn còn đang nhớ về một kiếm trước đó, kiếm khách cắt ngang trời đất, còn tên Đoạn Thiên Thần Sư bị chém chết... Hắn tính là cái rắm.
Ngay khi hắn đang nghĩ đến một kiếm này, đột nhiên nội lực bừng bừng phấn chấn, một cỗ kiếm ý nhàn nhạt từ bên trong bạo phát ra ngoài.
Xuất kiếm!
Quá nhanh!
‘Ông’ một tiếng, không khí bị chém vỡ.
Viên Thạc một chưởng đẩy thanh kiếm ra, nhưng cũng bị thanh kiếm làm xước nhẹ một chút.
Lý Hạo dừng tay, nhìn lòng bàn tay lão sư.
Lòng bàn tay bị thương, máu hòa cùng với vết máu lúc trước. Viên Thạc cũng dừng lại nhìn lòng bàn tay, lại nhìn nhìn Lý Hạo, lộ ra dáng vẻ tươi cười, khẽ gật đầu: "Vẫn chưa hoàn toàn thành công nhưng có tiến bộ rất lớn. Chỉ cần kiên trì, không lâu nữa ngươi sẽ hoàn toàn hoàn thành Phá Bách!"
Lúc này Lý Hạo cũng lộ ra nụ cười xán lạn.
Đáng giá!
Đêm nay quá đáng giá.