Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 282 - Chương 282: Võ Sư Không Yếu

Chương 282: Võ Sư Không Yếu Chương 282: Võ Sư Không Yếu

Tuần Kiểm ti.

Lưu Long nghe Trần Kiên báo cáo xong thì khẽ gật đầu.

Ông không hỏi nhiều về chuyện di tích.

Tuy nhiên Trần Kiên với Hồ Hạo trở về, điều đó cho thấy di tích tạm thời không có cách nào khai phá được. Lưu Long cảm thấy có chút tiếc nuối. Lúc này, Viên Thạc cũng tốt, Lý Hạo cũng được, nếu có thể lấy được bảo vật trong di tích thì thực lực nhất định sẽ tăng mạnh, đối với ông mà nói cũng là chuyện tốt.

"Nếu Viên lão nói không cần để ý, vậy thì mặc kệ đi!"

Lưu Long nói một câu, nhìn Trần Kiên nói: "Ngươi xác định không tiếp tục thăng cấp siêu năng nữa, mà là lựa chọn tiến vào Phá Bách?"

Trần Kiên hơi do dự, nhưng rất nhanh đã kiên quyết gật đầu: "Ừm! Ta vẫn luôn không tìm được siêu năng xứng đôi với năng lực của ta. Ta cho rằng ta am hiểu hệ Thổ phòng thủ, cũng thử hấp thu năng lượng hệ Thổ, lại không thể thành công.”

“Thật ra ta cũng có chút lo lắng, bởi vì ta luôn lấy phòng thủ làm chủ. Nếu là bỗng nhiên hấp thu năng lượng trị liệu hoặc cái gì đó... Ta sẽ không quen."

"Hơn nữa võ sư cũng không yếu!"

"Viên lão là Đấu Thiên lại có thể chém Tam Dương, lão đại ngươi cũng là Đấu Thiên chém Nhật Diệu. Lão đại, ta phát hiện võ dư có đường phát triển, sao lại không đi?"

"Nếu đến cuối cùng, ta không thể bước vào Đấu Thiên, ở Phá Bách cũng không phải không có cách tiến vào siêu năng, chỉ là tiêu hao nhiều năng lượng thần bí hơn một chút thôi."

Nói đến đây, Trần Kiên cũng nhịn không được cười: "Lão đại, ta phát hiện tốc độ thu hoạch được năng lượng thần bí của chúng ta nhanh hơn trước kia đâu chỉ gấp trăm lần! Nếu như ta còn ở lại cảnh Trảm Thập thì có lẽ lần chiến đấu tiếp theo ta sẽ không tham gia được, làm sao có thể được phân chia năng lượng thần bí chứ?"

Thực lực của tiểu đội đã mạnh hơn trước kia rất nhiều.

Hiện tại chỉ còn anh với Ngô Siêu còn dừng lại ở cảnh Trảm Thập.

Trước kia cảm thấy đã đủ dùng, bây giờ mới phát hiện... Cứ tiếp tục như vậy thì bọn hắn sẽ bị đào thải.

Lưu Long khẽ gật đầu: "Ngươi bằng lòng là được, võ sư… Cũng không yếu!"

Sau khi tiến vào Đấu Thiên, ông cũng cảm thán: "Có lẽ ta không cường đại bằng Viên lão. Nhưng ta đã từng giao đấu một trận với Nhật Diệu, mặc kệ đối phương có phải là sơ cấp hay không đều đủ để chứng minh một điều, võ sư cùng giai khi vào Đấu Thiên, mặc kệ đối phương có năng lực gì cũng sẽ không rơi vào thế hạ phong."

Trước khi vào Đấu Thiên, võ sư rơi vào thế hạ phong chủ yếu là vì năng lực đặc thù của Siêu Năng Giả.

Có người có thể bay lên trời, có người có thể Độn Thổ… Gặp được những Siêu Năng Giả này thì võ sư chỉ có ở thế bị động, nhưng không có nghĩa tất cả võ sư Phá Bách đều không bằng siêu năng Nguyệt Minh.

Trần Kiên cũng vội vàng gật đầu.

"Lão đại, vậy ta sẽ lấy Huyết Thần Tử, không biết sau khi dùng xong có thể bước vào Phá Bách được hay không..."

"Vấn đề không lớn."

Lưu Long cũng đã hỏi qua Vương Minh, nhưng lại nói: "Viên lão nói muốn dùng Huyết Thần Tử phải đợi mấy ngày, đừng vội!"

"A, được!"

Trần Kiên cũng không hỏi nhiều. Chào hỏi đơn giản vài câu liền đường ai nấy đi. Bọn hắn có thói quen ở lại lầu chấp pháp, thói quen này đến bây giờ cũng không có thay đổi. Vậy nên cho dù là hơn nửa đêm cũng có thể gặp mặt nói chuyện.

...

Lý Hạo vẫn theo quy tắc cũ, mãi đến giờ đi làm thì hắn mới đạp chiếc xe đạp cũ nát của mình tới Tuần Kiểm ti.

Không phải giả nghèo mà là thật sự không có xe để lái.

Lão sư không có xe, xe của hắn thì hỏng. Tuần Kiểm ti cũng không cho hắn mượn xe, cho nên hiện tại hắn chỉ có thể đạp xe.

Xe vừa dừng ở cửa ra vào của Tuần Kiểm ti.

Lý Hạo nghe được có người gọi mình, vừa nghe liền biết là ai.

"Lý Hạo!"

Giọng nói mạnh mẽ truyền đến từ phía sau.

Trần Na tư thế hiên ngang thấy Lý Hạo quay đầu thì có chút oán trách: "Tốt lắm, ngươi thăng quan phát tài là quên luôn bạn cũ!"

Nhìn thấy Trần Na, Lý Hạo cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười.

"Na tỷ, ta quên bạn cũ lúc nào?"

"Còn nói không có?"

Thật ra Trần Na cũng biết một số chuyện, dù sao bây giờ Tuần Dạ Nhân cũng không tính là bí mật đối với Tuần Kiểm ti.

Sau khi phân bộ ở Ngân Thành thành lập, Tuần Dạ Nhân ở trong Tuần Kiểm ti xem như đã công khai một nửa.

Nàng thậm chí còn biết Lý Hạo hình như đã trở thành lãnh đạo bên trong Tuần Dạ Nhân, nhưng... Vậy thì sao?

"Các ngươi bên kia lúc trước không phải nói tìm người làm hậu cần sao? Lại có thể thăng chức, tăng lương, còn có thể chứng kiến cảnh tượng hoành tráng. Tại sao ngươi không tìm ta?"

"Phòng Cơ Yếu nhàn..."

"Dừng!"

Trần Na trợn mắt nhìn hắn, rất nhanh lại cười hì hì nói: "Nghe nói Tiểu Minh cũng làm lãnh đạo ở bên kia? Lưu đội trưởng đứng đầu, ngươi cùng Tiểu Minh là phụ tá?"

"Tin tức của Na tỷ thật linh thông."

Lý Hạo cười nói, cùng Trần Na đi vào trong.

Mỗi ngày đều tiếp xúc với siêu năng võ sư, mặc dù chỉ mới mấy ngày không thấy Trần Na nhưng có thể gặp lại người bình thường, đột nhiên cảm thấy có chút khác lạ.

Nhớ lại một năm ở Phòng Cơ Yếu thật ra cảm thấy cũng rất tốt.

Bây giờ sẽ không còn ai khi hắn vừa bước vào cửa liền bắt đầu giúp hắn tìm đối tượng.

Lúc trước cảm thấy phiền chán, hiện tại lại cảm thấy hơi nhớ.

Con người thật phức tạp.

Trò chuyện vài câu, hai người cũng không làm chung cùng một tòa nhà. Trần Na cũng chỉ trêu đùa, nàng không có ý muốn Lý Hạo phải giúp đỡ thăng quan. Đến chỗ rẽ hai người liền mỗi người đi một ngả.

Lý Hạo cất bước đi vào lầu chấp pháp.

Hắn không đi phòng làm việc của mình mà đi thẳng đến phòng làm việc của Liễu Diễm.

...

"Khách quý ít gặp đã đến rồi!"

Liễu Diễm hình như vừa mới tập luyện xong nên chỉ mặc áo lót nhỏ, làm nổi bật dáng người kiêu sa.

Nhưng mà có một thứ khá chướng mắt, chính là hai tay hơi bị cháy xém.

Cũng đã qua một ngày sau trận chiến đó.

Trước khi Hách Liên Xuyên đến, bởi vì năng lượng kiếm không đủ, Lý Hạo không có nhanh chóng trị liệu cho Liễu Diễm. Đương nhiên chủ yếu là vì Liễu Diễm không biểu hiện ra vẻ mặt thống khổ.

Nhưng bây giờ nhìn lại, hai tay cháy xém giống như có chút vỡ ra. Nhìn kỹ còn có thể thấy một số xương cốt đã lộ ra bên ngoài, màu nâu vàng. Đây là kết quả trị liệu của Vân Dao.

Rất rõ ràng, vết thương của Liễu Diễm cũng không có nhẹ nhàng như nàng biểu hiện.

Lý Hạo khẽ nhíu mày: "Tỷ, phía trên không phải thưởng cho tỷ một viên đan dược sao? Bây giờ tỷ dùng nó, ta dùng nội lực đặc thù giúp tỷ trị vết thương. Nếu vết thương trên tay chữa khỏi, nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước, vào Phá Bách trung kỳ."

Liễu Diễm cười như không cười: "Nội lực đặc thù?"

Lý Hạo cũng nhếch miệng cười: "Ừ, lão sư truyền lại, rất lợi hại!"

"Lợi hại như thế nào?"

Liễu Diễm liếc mắt đưa tình, Lý Hạo không nói lên lời. Quả nhiên trò chuyện cùng với phụ nữ tuổi ba mươi như thế này, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ.

Tay cũng sắp mất rồi mà còn có tâm tư liếc mắt đưa tình.

Bình Luận (0)
Comment