Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 281 - Chương 281: Tạm Thời Rút Về

Chương 281: Tạm Thời Rút Về Chương 281: Tạm Thời Rút Về

Viên Thạc thấy hắn cắn răng nghiến lợi, còn tưởng rằng hắn không cam tâm. Có chút bất đắc dĩ, tiểu tử này, lòng tham sao lại nổi lên lúc này chứ?

Đêm nay ngươi tiến nhập Phá Bách, còn chưa đủ sao?

Không biết đủ!

Nhưng mà... Lão tử thích!

Hai người một chó ra khỏi hầm mỏ đều có cảm giác giống như đã trải qua mấy đời.

Rõ ràng chỉ mới qua một khoảng thời gian, nhưng lại thấy rất nhiều chuyện kinh thế tục hãi. Nhất là Lý Hạo, cảnh tượng ngàn năm khó gặp kia khiến hai người được mở rộng tầm mắt.

Hồ Hạo với Trần Kiên vẫn kiên nhẫn chờ ở bên ngoài hầm mỏ.

Hai người bọn hắn không biết, chỉ sau vài giờ mà thực lực của Lý Hạo với Viên Thạc đều có tiến bộ rất lớn.

Lúc này đã hơn ba giờ sáng.

Thấy bọn họ đi ra, Hồ Hạo lập tức nói: "Viên lão... Sư, lúc nãy con chó này tự mình xông vào. Ta thấy lúc trước nó đi cùng ngài với Lý Hạo, cho nên không có..."

Viên Thạc xua tay.

Vào cũng đã vào rồi, không có gì phải xoắn xuýt nữa.

Hắc Báo vẫy vẫy cái đuôi, có ý nịnh nọt, nó rất sợ Viên Thạc.

"Có thể rút lui được rồi."

Viên Thạc nói một câu làm hai người có chút bất ngờ. Hồ Hạo càng là biết di tích có ý nghĩa như thế nào, mới mấy tiếng, thu hoạch được cái gì?

Hiện tại rút lui?

"Viên lão sư, không... thăm dò sao?"

Viên Thạc cười nói: "Kiều gia đã lấy gần hết, hiện tại cái gì cũng không có. Có một số nơi chúng ta chưa thăm dò, cũng không phải có thể thăm dò ngay bây giờ. Có lẽ qua mấy năm nữa lại thử lại."

Không thể thăm dò ngay bây giờ?

Hồ Hạo hiểu rõ.

Tình huống này không phải chưa từng có. Ví dụ như những tàn tích kia, trước đó cũng là vì vấn đề thực lực, nên không cách nào thăm dò sâu được, chỉ có thể gác lại.

Tình huống như thế này cũng không phải hiếm thấy.

Nhưng điều này cũng có nghĩa di tích dưới mặt đất không tầm thường.

Nhìn Kiều Phi Long có thể bước vào Tam Dương là biết, bọn hắn đã tiêu hao bao nhiêu đồ tốt.

"Viên giáo sư, vậy chúng ta mặc kệ sao?"

Trần Kiên không khỏi gãi gãi đầu: "Cái này… Không phải rất đáng tiếc?"

Di tích đó!

Không giống Siêu Năng Giả đã từng được đi thăm dò một số di tích, thật ra anh chưa từng đi thăm dò lần nào cả. Chỉ nghe nói qua trong di tích có bảo bối.

Nhưng mà hai tay Lý Hạo với Viên Thạc trống trơn... Xem ra không có thu hoạch gì.

Nhưng mà nếu nói từ bỏ không thăm dò thì bọn họ cũng không nỡ.

Lý Hạo nhẹ giọng giải thích nói; "Không đáng tiếc! Hiện tại tiếp tục thăm dò, cũng không có tác dụng gì. Chờ đến khi có thực lực lại quay lại cũng như vậy."

"Ta chỉ sợ bị người khác tìm được..."

"Không sao!"

Lý Hạo cười nói: "Trần ca, đến lão sư của ta còn không có biện pháp thì có thể trông cậy vào người khác sao? Đương nhiên, nếu ở phía trên Tam Dương thì lại là chuyện khác, có lẽ sẽ có biện pháp. Nhưng nếu thật sự có cường giả cấp bậc kia tới, người ta nhất quyết phải có được nó thì chúng ta cũng không có cách nào."

Hình như rất có lý!

Lần này, Trần Kiên với Hồ Hạo cũng không nói gì nữa.

Đồ ở trong di tích là chiến lợi phẩm của Lý Hạo cùng Viên Thạc, hai người bọn hắn đều cảm thấy không cần phải tiếp tục nữa, vậy cũng không cần nói gì nhiều.

Không cần canh giữ vậy rút về!

Hồ Hạo mở miệng nói: "Chúng ta không lái xe tới, nếu không… Ta mang theo mọi người bay trở về..."

"Quá nhiều người, quên đi, đỡ phiền phức."

Viên Thạc khoát tay một cái nói: "Ngươi mang theo tên mập này bay về là được. Ta với Lý Hạo dùng biện pháp cũ, chạy về."

Phi hành cũng tiêu hao năng lượng thần bí. Hồ Hạo mang theo Trần Kiên cũng đủ mệt mỏi, thật ra thì Trần Kiên cũng không nhẹ hơn Viên Thạc với Lý Hạo cộng lại.

Nói chuyện đơn giản vài câu.

Lý Hạo với Viên Thạc lại giống như lúc đến, chạy về.

Lần này nhiều hơn một con chó, Hắc Báo.

Trong hoang địa.

Hai người một chó lần nữa chạy như điên.

Giống như con nai lao nhanh về phía trước.

Lần này Lý Hạo có thể cảm nhận được mình chạy càng lúc càng nhanh, so với lúc trước càng nhanh hơn.

Phá Bách đỉnh phong... Miễn cưỡng xem như hắn đã bước vào cấp độ này.

Bây giờ, khuyết thiếu chính là đem nội lực cùng tiềm lực tạo thành một thanh kiếm, hoàn thành bước kết hợp cuối cùng.

Đương nhiên, không nhất thiết phải là thanh kiếm.

Cả công lẫn thủ.

Kiếm tuy tốt, nhưng nếu như có thể kết nối với đất thì cũng rất tốt, Lý Hạo hiện tại cũng không gấp.

Vội vàng tiến vào Đấu Thiên, khả năng sẽ giống như đội trưởng.

Còn nếu kiếm có thể kết nối thành công với đất, có thể sẽ giống lão sư.

Một người có thể giết Tam Dương, một người lại chỉ có thể đối phó với Nhật Diệu, còn là Nhật Diệu sơ kỳ... Chênh lệch vẫn là rất lớn.

Cảnh giới cao là chuyện tốt.

Nhưng cảnh giới cao mà thực lực quá yếu thì cũng không hợp ý của Lý Hạo. Ít nhất cũng phải ở mức trung bình. Ví dụ như bước vào Đấu Thiên, coi như không bằng lão sư có thể giết Tam Dương, vậy thì đối phó với Nhật Diệu đỉnh phong chắc cũng không phải vấn đề?

...

Trong lúc đang chạy Lý Hạo cảm nhận được lực lượng của trái đất.

Hắn nhắm mắt lại. Giờ phút này hắn không còn dựa vào mắt để nhìn đường nữa, mà là dựa vào cảm giác cùng với sức mạnh yếu ớt của tri giác.

Võ sư đến Đấu Thiên, tiềm lực giống như mắt.

Khi đó cho dù nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh, mà cái này cũng là điều Lý Hạo cần học.

Tiến bộ quá nhanh dẫn đến hắn khuyết thiếu rất nhiều thứ.

Còn có việc nữa, nếu bước chân vào Đấu Thiên, hắn sẽ làm gì với Ngũ Cầm Thuật?

Không có tiềm lực Ngũ Cầm, uy lực của Ngũ Cầm Thuật sẽ giảm đi rất nhiều, trăm phần trăm sẽ kém hơn lão sư.

Cho dù Cửu Đoán Lực có thể làm được chín lần dồn lực cùng không thể sánh bằng...

Chín lần chồng kiếm?

Vừa chạy, Lý Hạo đột nhiên nghĩ đến điều này.

Ngũ Cầm Thuật, Đại Địa Chi Thế, kiếm ý, Cửu Đoán Lực có thể kết hợp không?

Ngũ Cầm Thuật cũng là được lão sư dò xét từng chút một, cuối cùng hoàn toàn dung hợp thành Tiềm Lực Ngũ Cầm. Điều này thực sự rất lợi hại, hắn có thể thử xem?

Quá nhiều ý nghĩ hiện lên trong đầu.

Bất tri bất giác Lý Hạo đã đến thành phố.

Vẫn còn sớm, nhưng mà đã có người trong thành ra cửa. Thanh âm huyên náo từ chợ và hương thơm từ các cửa hàng ăn sáng bay ra. Thành phố lại bắt đầu một ngày mới.

Bình Luận (0)
Comment