Phải biết, tam đại vực cũng có Yêu tộc, có Đế Tôn cũng sẽ nhằm vào Yêu tộc, thế nhưng... Bình thường cũng sẽ không như vậy.
Giống những thế giới như Ngân Nguyệt, những thế giới như Tân Võ, Nhân tộc là Chúa Tể Giả, Yêu tộc cũng sẽ tồn tại một số tên đối địch, thế nhưng không tới mức tàn sát tất cả Yêu tộc xem như thức ăn.
Hỗn Độn, Nhân tộc vẫn là Chúa Tể Giả!
Nhưng tại nơi này, những Yêu tộc này, những Hỗn Độn Thú này, không kiêng nể gì như vậy sao?
Không có cường giả Nhân tộc nào quản sao?
Y nghĩ tới chuyện này, lại nghĩ tới phụ thân, vị kia thuộc số ít mấy vị Đế Tôn bát giai trong Nhân tộc... Hình như... Cũng không quản.
Chỉ nói thế mà nói!
Nơi này thế nhưng là Long Vực, có Long Chủ tồn tại, Đế Tôn bát giai, vì một đám Nhân tộc không quen biết, cực kì nhỏ yếu của thế giới khác, đối nghịch với một vị bát giai chi chủ... Dường như, không đáng.
Không Tịch trầm mặc.
Thế nhưng... Có một số việc, không phải có đáng giá hay không, Nhân tộc ở đây, có thể trở thành kẻ bị áp bách, mỗi thế giới có các phương thức sinh tồn khác nhau, nhưng bây giờ loại phương thức sinh tồn này đã phá vỡ ranh giới cuối cùng của y.
Mà Lý Hạo cũng trầm mặc một hồi.
Giết người, hắn đã giết rất nhiều người.
Thời điểm hủy diệt tứ đại giới, kỳ thật cũng đã chết rất nhiều người, chiến tranh bộc phát, người phải chết có lẽ nhiều hơn ngàn vạn, giờ phút này, đối phương đưa lên ngàn vạn người xem như huyết thực, dường như cũng không có gì cả...
Thế nhưng có một số việc, hắn vẫn có điểm mấu chốt.
Dù chỉ là Nhân tộc của thế giới đối phương, nhưng đối đãi Nhân tộc xem như đồ ăn... Đây là chuyện chà đạp cả Nhân tộc!
Hỗn Độn lớn như vậy, bên trong tứ phương vực, vô số thế giới, Đế Tôn Nhân tộc rất nhiều, một đống thất giai bát giai.
Tuyệt đối nhiều hơn Long Vực!
Vậy mà không có ai... cảnh cáo một chút sao?
Dù không xuất thủ, chỉ cảnh cáo một chút, nhiều Đế Tôn như vậy, một người nói ra một câu, Long Chủ cũng không dám không kiêng nể gì cả đúng không?
Tối thiểu, công việc mặt ngoài vẫn phải làm chứ?
Giờ khắc này, Lý Hạo nghĩ đến rất nhiều thứ, nghĩ đến lúc trước lần đầu tiên đi ra Ngân Nguyệt hành tỉnh, xông xáo giang hồ, từng thấy có người bị nô dịch, hắn còn từng nổi giận...
Lại nghĩ tới năm đó hành tẩu giang hồ, một người cầm kiếm, quét hết chuyện bất bình trong thiên hạ, thuận tâm ý ta là được!
Võ sư là một câu chuyện về khoái ý ân cừu!
Sau khi tiến vào Hỗn Độn, kỳ thật cũng không có quá nhiều chuyện bất bình, dù là Hồng Nguyệt, mọi người cũng chỉ là đối địch mà thôi, ngươi giết ta, ta giết ngươi, kẻ nào chết đều bình thường, cũng không có quá nhiều ý căm thù giặc, chính là địch nhân, ngươi chết ta sống, logic rất đơn giản.
Không có gì đại nghĩa có thể nói, cũng không có gì bất bình có thể nói.
Tân Võ cũng không phải người tốt, Hồng Nguyệt cũng không phải, Lý Hạo hắn cũng không phải... Có ai tốt hơn ai đâu?
Thế nhưng... Ở đây, hắn bỗng nhiên nổi nóng.
Tâm vẫn mãi bình tĩnh không lay động, bỗng nhiên bắt đầu có chút không cam lòng.
Các ngươi có thể bắt Nhân tộc nô dịch, có thể áp bách Nhân tộc, có thể thống trị Nhân tộc... Nhưng đến cấp độ Đế Tôn, còn cần dựa vào việc ăn người để bản thân mạnh lên sao?
Giống như mình, ăn Yêu tộc, có thể làm bản thân mạnh lên sao?
Không thể!
Đến mức này, đều đã không ăn khói lửa, trừ lực lượng đại đạo thì còn có cái gì có thể ăn?
Chỉ vì thỏa mãn cơn thèm ăn của mình, không phải để trở nên mạnh mẽ hơn hay vì bất cứ điều gì khác, chỉ vì khoái cảm nhất thời mà thậm chí có thể đưa lên ngàn vạn Nhân tộc xem như đồ ăn cho Đế Tôn đi ngang qua?
Cái tâm bình thản không gợn sóng, giờ khắc này, bỗng nhiên có chút phẫn nộ!
Đáng hận, có thể giết!
"Hắc Báo, hỏi nó, đi thế giới khác, có thể ăn nhiều thứ tốt hơn hay không... Tất cả thế giới!"
Hắc Báo dường như cảm nhận được lửa giận của hắn, giờ phút này, lần nữa rống lên một tiếng.
Rất nhanh, tinh thần đối phương dao động: "Đương nhiên! Tiền bối có thực lực phi phàm, đường đi mệt nhọc, dâng lên một chút Lưỡng Cước Thú mà thôi, nhà ai nhỏ mọn như vậy, dám không cho, tiền bối cứ tới tìm ta, mặc dù giới ta nghèo, nhưng dù là đập nồi bán sắt, cũng sẽ bổ sung cho tiền bối!"
Hắc Báo im lặng.
Lý Hạo hít sâu một hơi: "Nhận lấy những người này, đưa vào thế giới Ngân Nguyệt, chúng ta đi, đi cái gọi là đại thế giới Hỏa Phượng nhìn xem..."
Không dừng lại, không giết chóc.
Một phương thế giới tam giai mà thôi, giết chóc, không cải biến được bất kỳ thứ gì, giống như năm đó, hắn cũng không vội làm những việc này, mặc cho một đám người tiếp tục bị người nô dịch tại quặng mỏ.
Muốn làm... Phải làm triệt để một chút, nếu không sẽ chỉ mang đến tai họa lớn hơn.
Hắn muốn nhìn xem, Long Vực này, đến cùng phải như lời gia hỏa này nói, khắp nơi đều ăn người hay không!
Giờ khắc này, Lý Hạo lúc đầu chỉ muốn xem cự thú Hỗn Độn, nhưng bây giờ... Tâm tư lại có chút biến hóa, tâm tình đã bình tĩnh thật lâu, lần này lại tràn ngập phẫn nộ!
Đã thật lâu rồi, hắn chưa từng có gợn sóng quá lớn.
Dù công phá Hồng Nguyệt, cũng chỉ là cười một tiếng, không có gì đáng giá để vui mừng, cũng không có gì đáng giá điên cuồng.
Hắc Báo cũng không nói thêm gì, mở ra miệng lớn, hơn mười vị nam nữ, có người toàn thân run rẩy, có người đã sớm mặt xám như tro, ánh mắt ngốc trệ, cũng không khóc nháo, cứ để Hắc Báo nuốt vào trong miệng.
Ngược lại là thanh niên đứng đầu kia, nhìn thoáng qua thế giới phía sau, mang theo một chút lưu luyến và không bỏ được.
Chúng ta chết rồi, có thể để cho bộ lạc chết ít hơn ngàn vạn người... Đáng giá!
Mọi việc đều rơi vào trong mắt Lý Hạo, hắn không nói gì thêm, mà Hắc Báo cũng không lưu lại nữa, đi thẳng đến nơi gọi là đại thế giới Hỏa Phượng.
Sau lưng, cự thú kia thở phào nhẹ nhõm.
Còn may, mấy chục con Lưỡng Cước Thú đã giải quyết ổn thỏa, còn tưởng rằng phải đại xuất huyết mới được.