Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 294 - Chương 294: Không Thể Khinh Thường Địch

Chương 294: Không Thể Khinh Thường Địch Chương 294: Không Thể Khinh Thường Địch

Một quyền Lưu Long đã đánh ra vốn dĩ đã sắp đánh đến kiếm của Lý Hạo, lúc này Lý Hạo đột nhiên thu hồi kiếm lại làm Lưu Long hơi có chút trở tay không kịp.

Ông quá mức qua loa.

Mà Lý Hạo lúc này lại xuất kiếm lần nữa, ra kiếm rất chậm, dưới chân di chuyển nhạy bén giống như khỉ, tránh khỏi nắm đấm của đối phương, trường kiếm nhẹ nhàng đâm ra.

Đường kiếm im phăng phắc.

Mãi đến khi trường kiếm tới gần Lưu Long, tóc gáy Lưu Long mới đột nhiên dựng lên!

Lúc này đường kiếm chậm rãi của Lý Hạo trong nháy mắt nhanh đến cực điểm, giống như là tia điện nhắm thẳng vào cổ họng của ông.

Không chuẩn bị giết người, Lý Hạo cũng biết là rất khó để giết một người cấp Đấu Thiên.

Nhưng hắn muốn để đội trưởng biết, khinh thường hắn là một sai lầm.

Khinh thường bất cứ kẻ nào cũng đều là sai lầm!

Lúc này Lưu Long mới cảm nhận được nguy cơ, thái độ vốn dĩ đang thờ ơ lập tức thay đổi trong nháy mắt, hét lên một tiếng lớn nắm đấm trở lại ngay lập tức, cánh tay phải rung động một làn sóng lớn phát ra, oành một tiếng vang thật lớn, một quyền nặng nè đánh ra, bản thân ông cũng nhanh chóng lùi lại.

Mà Lý Hạo lại bộc phát nội lực, nội lực của kiếm lần lượt chồng lên tầng tầng lớp lớp, trong chớp mắt bốn đợt nội lực chồng lên nhau phát ra.

Dong!

Dù sao Lưu Long cũng là Đấu Thiên, ra quyền cực nhanh, một quyền đánh trúng trường kiếm truyền ra tiếng kim loại va chạm.

Nhưng ông không may mắn, trường kiếm của Lý Hạo lúc này còn đang vung lên, dậm chân một cái làm mặt đất rung động, Lưu Long đứng im như núi nhưng cũng bị chấn động này lay động một chút.

Vẻ mặt Lưu Long vô cùng kinh ngạc, chuyển thành nắm đấm một phát bắt được trường kiếm kéo Lý Hạo qua.

Thanh kiếm này bình thường khó làm ông bị thương.

Ông vừa định túm lấy kiếm thì Lý Hạo đột nhiên quăng kiếm đi, một tay nắm chặt thuận tiện một phát bắt được cánh tay của Lưu Long, ngón tay phải phát ra lực gắt gao nắm chặt cánh tay của ông, thậm chí còn tạo thành năm lỗ máu.

Cánh tay Lưu Long nhói lên, nội lực bộc phát trực tiếp phóng ra ngoài.

Bịch một tiếng mấy ngón tay của Lý Hạo bắn ra.

Trong chốc lát Lý Hạo rút tay lại chiêu hổ vồ lại lên, một chiêu Hắc Hổ Đào Tâm nhắm thẳng đến trái tim của ông.

Trong lúc Lưu Long còn đang do dự nên bộc phát tiềm lực, hay là Cửu Đoán lực...

Trong nháy mắt ông đang chần chừ thì ánh mắt Lý Hạo giống như phát ra điện.

Một cái trừng mắt về phía Lưu Long, miệng hơi mở ra, một giây sau một tiếng giống như hổ gầm thét lên chấn động tứ phương!

"Rống!"

Tiếng gầm phát ra vang vọng, Lưu Long bị hắn nhìn như vậy đột nhiên vô cùng ngạc nhiên sợ hãi, không phải vì Lý Hạo quá mạnh, mà là... Lý Hạo rót nội lực vào mắt, đây là dấu hiệu của Phá Bách hậu kỳ.

...

Dưới tình huống bình thường, vậy đến mấy tháng mới được.

Không ai có thể sẽ cùng giống như hắn, liên tiếp đánh bảy giờ, đều là trạng thái đỉnh phong.

Mà đối thủ của hắn, bồi luyện cũng liên tiếp bồi luyện bảy giờ, đây là người bình thường khó mà tìm tới đối thủ.

...

Giờ khắc này.

Bên trong lầu chấp pháp, Lưu Long hắt hơi một cái, bỗng nhiên có chút bận tâm... Thật muốn đánh đến đi di tích trước đó sao?

Ông sợ chính mình gánh không được a.

Nói cho cùng, Đấu Thiên vẫn là người.

Thời gian, trong những trận giao đấu từng ngày trôi qua.

Ngày thường của Lý Hạo chính là luận võ, hấp thu kiếm năng, hấp thu Ngũ Hành chi lực, đi ngủ, luận võ...

Như vậy luân hồi.

Thích thú.

Hắn vui vẻ nhưng Lưu Long là tuyệt không sảng khoái, đó là rất mệt mỏi.

Lại không thể toàn lực bộc phát, đánh chết Lý Hạo.

Lại không thể quá mức chủ quan, hơi chủ quan một chút, khả năng sẽ bị Lý Hạo phản kích, làm vết thương chồng chất.

Nhưng mà Lưu Long trong đau khổ cũng mang theo một chút vui vẻ.

Thực lực Lý Hạo ông nhìn ở trong mắt, trong lòng vui mừng, chân chính mắt trần có thể thấy đất có tăng lên, càng ngày càng mạnh hơn, quá trình biến nội lực thành một thể cũng rõ ràng.

Mà toàn bộ Ngân Thành Tuần Dạ Nhân, gần đây đều đắm chìm bên trong tu luyện.

Liễu Diễm cùng Vân Dao mỗi đêm đều phải đánh nửa ngày, hai bên đánh đến mặt mũi bầm dập, ngày thứ hai cũng không nguyện ý đi ra gặp người, trốn ở trong phòng tiêu sưng, đợi đến ban đêm lại tiếp tục đi ra khai chiến.

Ngô Siêu cùng Trần Kiên, hai người này cũng biết đội trưởng cùng Lý Hạo đang luận bàn, Liễu Diễm cùng Vân Dao đang luận bàn, hai người bọn họ vừa tấn cấp Phá Bách, thực lực chênh lệch không nhiều, cũng bắt đầu mỗi ngày luận bàn.

Lầu chấp pháp, nội bộ lập tức náo nhiệt, đối ngoại lại là lãnh đạm bình thản, trừ ngày thành lập đó có chút động tĩnh, tiếp theo gần như không hề có động tĩnh gì, ngay cả lầu chấp pháp cũng đều không ra.

Cái này khiến rất nhiều chú ý Tuần Dạ Nhân, người có lòng đều có chút không phản bác được.

Những người Lưu Long này, đây là đều không làm việc sao?

Toàn bộ phân bộ Tuần Dạ Nhân trừ Lý Hạo bình thường đi làm, cũng chỉ nhìn thấy mấy người Vương Minh, một vài lúc sẽ đi ra ngoài, mà mục đích ra ngoài có đôi khi chỉ vẻn vẹn ra ngoài đi dạo phố... Đúng vậy, Lý Mộng còn ra đi dạo phố.

Đó là thật sự đi dạo!

Có người nhìn chằm chằm một trận, buồn bực muốn chết, trong lúc nhất thời có chút không hiểu nổi đám người này.

...

Đội chấp pháp.

Mấy ngày nay Vương Minh rất nhàn nhã, cũng không có việc gì phải bận rộn, lại không người quản gã, mấy ngày nay Lưu Long đều bận rộn luận bàn với Lý Hạo, tỷ thí xong rồi, Lưu Long cũng không có tinh lực đi quản người khác.

Giờ phút này gã ở ngay đại sảnh lầu một, vừa đi dạo về.

Chờ thấy có người đi lại thì mắt sáng lên, vội vàng tiến lên: "Lý Hạo!"

"Lão Vương!"

Tinh thần Lý Hạo vô cùng phấn chấn, vui vẻ ra mặt, mới từ trong nhà đạp xe tới.

"Có việc gì sao?"

Hắn vội vàng đi tìm đội trưởng luận bàn đó.

Mấy ngày nay, càng ngày hắn càng cảm giác nội lực của mình chuyển đổi hướng hình kiếm, tiếp tục như thế, mấy ngày nay lúc nào cũng có thể hoàn thành chân chính một thể hóa, nội lực dung thế, trở thành Phá Bách viên mãn hàng thật giá thật.

Vương Minh không vội mà nói chuyện, mà là đánh giá hắn trên dưới một lượt, lúc này mới nói: "Ta nhìn Lưu bộ trưởng mấy ngày nay cái mạng già giống như sắp không ổn rồi, mỗi ngày đều mang theo cái mắt thâm đen, bộ dạng giống như của ngủ đủ giấc, tại sao ngươi lại không có việc gì?"

Nói xong, lại có chút hiếu kỳ: "Lý Hạo, ngươi vừa mới tiến vào Phá Bách, cùng Lưu bộ trưởng luận bàn chắc là cũng không có gì thu hoạch gì chứ?"

Những người khác luận bàn, gã hiểu được.

Lý Hạo cùng Lưu Long luận bàn, gã không hiểu lắm.

Nói thật, gã cùng Nhật Diệu so tài thì cũng sẽ không có thu hoạch quá lớn.

Lý Hạo làm như vậy có nghĩa gì?

Thế mà Lưu Long cũng vẫn luôn bồi tiếp, thật làm cho người ta hiếm lạ.

"Vẫn tốt!"

Lý Hạo đi lên trên lầu, thấy Vương Minh theo sau thì không khỏi nói: "Ngươi đi theo ta sao? Có chuyện gì sao? Ngươi cùng bọn Hồ Hạo cũng có thể luận bàn một chút..."

"Luận bàn cái gì."

Vương Minh lắc đầu: "Hồ Hạo là phi thiên hệ, Lý Mộng là Chân Thực Chi Nhãn, ta là chủ công hệ, mọi người không phải một hệ thống, căn bản không có cách nào tiến hành luận bàn, không giống với võ sư."

Cũng không phải gã lười biếng, mà là thật sự không có tác dụng gì.

Ví dụ như đánh cùng Hồ Hạo , Hồ Hạo bay thẳng đến bầu trời thì gã làm sao bây giờ?

Dưới đất ngẩng đầu nhìn?

Từ dưới đất phát xạ phi kiếm, đem Hồ Hạo cho bắn xuống đất?

Đùa giỡn nhau à?

Vừa nói vừa nói: "Những siêu năng giả chúng ta như thế này, giai đoạn hiện nay chủ yếu vẫn là hấp thu năng lượng thần bí, thật ra còn tốt, gần đây ta cũng có chút tiến bộ, trước đó được chia không ít năng lượng thần bí, ta cảm thấy chờ ta hấp thụ xong năng lượng thần bí thì ta có thể sẽ bước vào cấp độ Nguyệt Doanh."

Bình Luận (0)
Comment