Ông cảm thấy lần này không chỉ bản thân mình nguy hiểm mà Lý Hạo cũng rất nguy hiểm.
Lúc không có người, Viên Thạc có thể không tuân theo quy củ.
Nhưng lúc có tất cả mọi người, thậm chí người hơn mình cũng ở đó, lúc đó hắn phải tuân thủ quy củ, bởi vì lúc này quy củ thật ra là đang bảo vệ hắn.
Lý Hạo lắc đầu.
Viên Thạc bất đắc dĩ.
Ông biết, nhưng ông vẫn muốn thử một chút.
Lần này Lý Hạo cự tuyệt, ông cũng sẽ không nhắc lại nữa.
"Được chưa, ngươi tiếp tục luyện võ, tranh thủ thời gian trước khi xuất phát hoàn thành dung hợp với nội lực, có như vậy ngươi mới thật sự hoàn thành Phá Bách..."
Nhưng thời gian chắc là không còn kịp rồi.
Nghĩ đến chuyện này, ông mở miệng nói: "Ta hiểu ngươi rất rõ, thực lực của ta cũng vượt qua ngươi nên không thể kích thích ngươi, ngươi vẫn nên đi tìm Lưu Long thực chiến! Nói với Lưu Long, chỉ cần không đánh chết ngươi thì cứ tùy ý."
Lý Hạo hít một ngụm khí.
Đội trưởng có khả năng sẽ ra tay rất độc ác.
"Lão sư..."
"Bớt nói nhảm, đi đi!"
Viên Thạc lại nói: "Ngoài ra mấy ngày nay lúc trở về ta sẽ đem nói một chút tình huống cơ bản của di tích cho ngươi, còn bên Tuần Dạ Nhân ngươi cũng đi thu thập một chút thông tin cơ bản, biết người biết ta trăm trận trăm thắng."
"Đã hiểu!"
Lý Hạo cũng không nói nữa, thầm nghĩ nếu hắn đi tìm đội trưởng, chắc chắn sẽ bại lộ toàn bộ thực lực, xem ra hắn vẫn không thể lừa được nữa.
Quả nhiên, hắn muốn khiêm tốn nhưng trời cao muốn đối nghịch với hắn.
...
Lầu chấp pháp.
Lưu Long đang bận thì nghe được lời Lý Hạo nói, có chút bất ngờ: "Cùng ta luận võ?"
"Không phải."
Lý Hạo lắc đầu, vẻ mặt thành thật nói: "Là xin lão đại chỉ điểm!"
Luận võ, hắn làm sao có thể luyện võ với Đấu Thiên?
Chỉ là chỉ điểm một hai chỗ.
"Bận!"
Lưu Long tức giận nói: "Không thấy sao? Ta đang bề bộn nhiều việc! Nếu như ngươi muốn tìm người luyện võ, thì toàn bộ tiểu đội đều tùy ngươi chọn, đều được!"
Một tên Phá Bách sơ kỳ như hắn, trong đội ai cũng đều giỏi hơn hắn.
Đương nhiên, khả năng tiểu tử Lý Hạo này ăn hết viên Huyết Thần Tử kia tiến Phá Bách trung kỳ rồi sao?
Cho nên tung bay?
Cứ coi như là Phá Bách trung kỳ thì sao?
Liễu Diễm không được sao?
Người ta mặc dù chưa tới trung kỳ nhưng kinh nghiệm chiến đấu phong phú cũng đủ để đánh hắn.
Không được nữa thì tìm Vương Minh!
Nghĩ đến cái này, ông lại nói: "Tìm Vương Minh đi, đúng lúc có thể tăng một chút kinh nghiệm đối chiến với siêu năng giả, không có khả năng lúc nào ngươi cũng gặp được võ sư, ngươi hiểu siêu năng giả quá ít."
"Hắn không được!"
"Vì sao?"
Lưu Long hiếu kỳ.
Lý Hạo suy nghĩ một chút nói: "Hắn... Hắn không thích hợp kích thích ta tiến bộ, kinh nghiệm chiến đấu của hắn quá ít."
Được lắm!
Lưu Long sợ ngây người, hắn ghét bỏ kinh nghiệm chiến đấu của Vương Minh ít?
Tốt xấu gì gã cũng đã từng chấp hành không ít nhiệm vụ, cũng đã giết người, lúc trước còn giết Nhật Diệu... Mặc dù luôn nói kinh nghiệm của Vương Minh không nhiều đó là so với những lão võ sư kia, nếu ở lĩnh vực siêu năng thì máu trên lưỡi đao của gã cũng không ít.
Thế mà Lý Hạo ghét bỏ người ta!
"Không có thời gian..."
Lý Hạo thấy đội trưởng cự tuyệt lần nữa, không thể làm gì khác nói: "Lão đại, lão sư ta nói ta tới."
"..."
Tốt lắm, Lưu Long bởi vì Viên Thạc mà thăng cấp Đấu Thiên.
Lúc này Lý Hạo lấy lão sư ra, ông cũng không còn cách nào khác.
Nhưng ông thật sự đang bận.
Nghĩ như vậy Lưu Long âm thầm quyết tâm, thằng ranh con, ông để cho hắn tìm người khác, hắn lại nhất định phải tìm ông, được, hôm nay sẽ để cho hắn biết tại sao hoa lại hồng như vậy.
Hung hăng đánh Lý Hạo một trận, tự nhiên lầm sau tên tiểu tử này sẽ không dám tới tìm ông nữa.
"Được, vậy thì bây giờ đi! Đánh xong ta còn phải làm việc, còn ngươi nên làm gì làm cái đó."
Lý Hạo bày ra dáng vẻ tươi cười.
Như vậy cũng tốt.
"Vậy lão đại, chúng ta đi xuống tầng hầm, nơi này bị hỏng..."
"Được!"
Lưu Long sảng khoái đồng ý, ngươi chờ đó.
Chúng ta tốc chiến tốc thắng, giải quyết ngươi trong nháy mắt để cho ngươi biết, tìm ta thì kinh nghiệm của ngươi một chút cũng sẽ không thể tăng lên, không hề có tác dụng.
Hai người cùng đi về phía tầng hầm.
...
Tầng hầm.
Những người khác không có ở đây, chỉ có Vân Dao.
Nữ nhân này bình thường đều đợi ở tầng hầm, cũng không biết đang bận cái gì.
Lý Hạo muốn mời người đi ra ngoài một chút, đáng tiếc Vân Dao căn bản không nhìn bọn hắn, thấy bọn họ đi tới thì trực tiếp đi vào phòng của mình, không biết đang làm cái gì nữa.
Lưu Long cũng không có ý đuổi người đi.
Ông muốn tốc chiến tốc thắng.
Áo khoác cũng không có cởi ra, nói thẳng: "Bắt đầu đi!"
"..."
Lý Hạo cảm thấy bị làm nhục, lão đại, tốt xấu gì cũng nên cởi áo khoác.
Được rồi, ai bảo hắn yếu chứ.
Không đợi hắn tự an ủi mình xong Lưu Long lại nói: "Bị mấy vết thương ngoài da không sao chứ? Lão sư ngươi sẽ không nói cái gì đâu nhỉ?"
Được lắm, thật sự xem hắn là thiếu gia.
Lý Hạo triệt để im lặng.
Hắn không nói gì, đi đến một bên lấy ra một thanh kiếm, bởi vì kiếm của hắn quá sắc bén nên không dám dùng linh tinh.
Tay hắn nắm trường kiếm, mở miệng nói: "Lão đại, ta dùng kiếm!"
"Tùy ngươi!"
Lưu Long cũng không quan trọng, dùng kiếm dùng quyền có khác gì sao?
Đều là một chiêu đánh bay.
Lý Hạo hít sâu một hơi, người trước mắt một Đấu Thiên cường giả, coi thường hắn, hắn cũng không có tức giận, chẳng qua là cảm thấy người như Lưu Long có ý khinh địch coi thường đối thủ, hơi tiện nghi.
Về phần sau khi chiếm được tiện nghi bị người đánh thảm hại hơn, có lẽ đây cũng là chuyện mà lão sư hy vọng được nhìn thấy.
Nếu không nghiêm túc phấn đấu làm sao có thể ép mình tiến bộ được?
"Lão đại, vậy ngươi cẩn thận!"
Lý Hạo xuất kiếm, nội lực bộc phát, một kiếm chém ra phát ra tiếng rít gió.
Lưu Long nhìn thoáng qua, vẫn được, có chuyện như vậy... Cũng chỉ có như thế này.
Ông cũng không dùng Cửu Đoán lực mà chỉ đơn giản bộc phát nội lực, ngay cả tiềm lực của không dùng bởi vì nếu dùng thì sẽ quá mạnh đối với Lý Hạo, ông thật sự sợ sẽ đánh chết tên tiểu tử này.
Đánh ra một quyền!
Không có giống như ông tưởng tượng, cũng không có gì đặc biệt, chỉ một quyền đánh ngã Lý Hạo là xong việc.
Kiếm của Lý Hạo đã đâm tới.
Đâm đến một nửa đột nhiên thu hồi kiếm.