Hai mươi năm trước, đối phương còn không bằng lão sư.
"Không rõ, ta giao thủ với hắn được khoảng 25 năm rồi, lúc đó ta sắp 50 tuổi, tên kia nhỏ hơn ta một chút, chắc là cảm thấy ta yếu đi rồi, muốn giẫm lên thanh danh của ta... Nhưng mà khi đó ta đã cảm ngộ Tiềm Lực Ngũ Cầm, chỉ là chưa có dung hợp với Tiềm Lực Ngũ Cầm, nhưng dù như thế tên kia cũng bị ta đánh quỳ xuống đất..."
"Lão sư, ngài từ trước đến nay ra tay đều là diệt cỏ tận gốc, tại sao lần đó lại không giết người?"
Đây cũng là chỗ Lý Hạo cảm thấy kỳ quái, tại sao giữ lại nhiều kẻ thù như vậy?
Viên Thạc im lặng: "Ta không phải ai cũng giết! Nói giống như ta là ma đầu vậy, ta giết người bình thường đều là lúc giao chiến không cách nào khống chế được. Hoặc là đối phương quá yếu, hoặc là đối phương quá mạnh, hoặc là lực lượng ngang nhau..."
Cho nên đánh chết người rồi.
Lý Hạo nghĩ nghĩ, có chút nghẹn họng nhìn chằm chằm.
Mạnh, yếu, lực lượng ngang nhau ngài cũng đánh chết... Vậy... Ngài còn không phải là ma đầu?
"Những người Ánh Hồng Nguyệt này lúc trước không chết thật ra cũng có một vài nguyên nhân khác, nếu không thức thời nhìn thấy sắp thua nên chủ động đầu hàng. Hoặc là đối phương bị thương nặng, ta cũng không khá hơn, nếu tiếp tục đánh tiếp chính là cả hai cùng chết. Nếu không phải là có người phía sau... Không nên đánh chết."
Viên Thạc cười nói: "Ánh Hồng Nguyệt là loại sau, sau lưng của hắn có người, ta không biết là ai nhưng lúc tỷ võ ta có thể cảm nhận được, có người nhìn ta chằm chằm, bây giờ nghĩ lại... Không phải hoàn toàn Phá Bách cũng là Đấu Thiên!"
Ông cười nói: "Lão sư ngươi cũng không có ngốc, đối phương có khả năng còn có chút tâm tu với Ánh Hồng Nguyệt, nếu ta thật sự đánh chết người thì ta cũng phiền phức."
Được rồi, lần này hắn đã hiểu.
Tôn Nhất Phi là nhảy xuống, lão sư coi là đối phương té chết.
Năm đó có người phía sau Ánh Hồng Nguyệt, còn là cường giả cho nên lão sư không dám đánh chết.
Lý Hạo bắt đầu luyện kiếm, đem quyền đổi thành kiếm, nội lực chấn động, một lần bốn kiếm xuyên qua không trung!
Viên Thạc nhíu mày: "Không cần phát ra tiếng xé gió, ngươi cho rằng rất đẹp trai phải không? Đối với cường giả mà nói thì ngươi xuất kiếm chém không thì hắn đã sớm biết được vị trí của ngươi, chỉ cần ngươi không phá vỡ thế cục, ra kiếm có tiếng gió thì ngươi sẽ thua!"
Ra kiếm có tiếng rất đơn giản.
Ra kiếm trong im ắng đối với võ sư mà nói là vô cùng khó khăn.
Nội lực võ sư cường đại, khi nội lực bạo phát ra ngoài phá vỡ lực cản không khí, một kiếm đâm ra tốc độ trong nháy mắt sẽ vượt qua vận tốc âm thanh, tự nhiên sẽ sinh ra một chút tiếng xé gió.
Trừ khi vẫn luôn duy trì tốc độ như vậy, vượt qua vận tốc âm thanh, đợi đến thanh âm xuất hiện thì kiếm của ngươi đã ra xong.
Cho nên muốn im ắng, nếu không phải cực nhanh thì là cực chậm.
Lý Hạo lần nữa xuất kiếm, kiếm vẫn có tiếng như trước.
Nội lực không tuôn ra, chỉ là một kiếm đơn thuần thì lại không có thanh âm gì, nhưng sát khí của kiếm cũng vô cùng yếu ớt.
Lý Hạo khẽ nhíu mày.
Ra kiếm trong im lặng... Khó!
Viên Thạc lại nói: "Kiếm ta không quá hiểu biết. Nhưng là ra quyền cũng được, ra kiếm cũng được, đạo lý đều giống nhau. Nếu ra quyền nhanh, ngươi nghe được thanh âm thì ta đã sớm đánh xong. Nếu ra quyền chậm, chậm đến mức ngươi không có cảm giác đến ta đánh nó."
Lý Hạo gật đầu, cái này cũng là suy nghĩ của hắn.
"Lão sư, để đột phá vận tốc âm thanh ta còn kém một chút..."
"Vậy thì chậm một chút!"
Lý Hạo chậm rãi xuất kiếm, có chút khó chịu.
Viên Thạc bất đắc dĩ: "Không phải kiểu chậm này, bình thường ta đánh Ngũ Cầm Thuật ngươi có thấy không?"
"Ừ, Dưỡng Sinh Quyền, rất chậm... Nhưng lúc lão sư quyết đấu thì rất rất nhanh, cũng không có chậm."
Lý Hạo vẫn không thể hiểu được.
"Nếu ngươi vẫn không hiểu, nhanh chậm không nhất định phải sửa nó."
Viên Thạc giải thích nói: "Ta ra quyền chậm, bộc phát nhanh! Ví dụ như nói bây giờ ta cách ngươi 5 mét, 4 mét đầu ta ra quyền rất chậm, chậm đến ngươi cũng không thèm để ý nữa, chờ đến khi ta tới gần ngươi chỉ có 1 mét..."
Dứt lời, ông đứng dậy chậm rãi đánh một quyền về phía Lý Hạo, không có chút âm thanh nào.
Chờ tới khi đến gần Lý Hạo không đến một mét, đột nhiên tốc độ nắm đấm vượt qua tầm mắt hắn, chớp mắt một cái, tóc của Lý Hạo bay lên, một quyền của Viên Thạc đánh rơi rất nhiều tóc của hắn.
"Nhìn thấy không?"
Ầm!
Cho đến khi đột nhiên không khí nổ ra, truyền đến âm thanh của tiếng nổ.
Viên Thạc nghiêm túc nói: "Luận võ, chiến đấu chính là quá trình tạo ra cú đấm cuối cùng! Chúng ta không theo đuổi trong quá trình chiến đấu phải đẹp mắt, chúng ta chỉ có một mục tiêu, giết đối thủ!"
"Hoặc có thể nói tất cả quá trình chiến đấu, cũng là vì một một kiếm cuối cùng kia, một quyền kia mà chuẩn bị! Toàn bộ những thứ phía trước đều là làm nền, tạo ra cơ hội, đến một giây cuối cùng ngươi đã đạt được mục tiêu, một kích tất sát(*)! Đây mới là chiến đấu!"
(*) Một kích tất sát: Một quyền giết sạch.
Đây mới thực là võ sư, thuật giết người chân chính!
Tất cả quá trình chiến đấu trong miệng Viên Thạc cũng chỉ là một quá trình làm nền, tất cả đều là chuẩn bị cho một kích cuối cùng kia.
Trong quá trình này, ngươi phải đem quyền của ngươi, kiếm của ngươi đến vị trí của ngươi muốn bộc phát trong nháy mắt ở một giây cuối cùng, hoàn thành việc tiêu diệt.
Bí thuật cũng được, siêu năng lực cũng được, mục tiêu cuối cùng cũng là vì giết người.
"Lý Hạo, ngươi phải nhớ kỹ, mục đích cuối cùng của tất cả các trận chiến đều là vì giết người! Không tồn tại luận bàn, hiểu chưa? Không phải bàn luận! Từ giây phút phát minh ra võ thuật đến khi siêu năng lực xuất hiện thì siêu năng lực của ngươi chính là dùng để giết người!"
Lý Hạo gật đầu.
"Cái gì mà luyện võ để thân thể khỏe mạnh... Đều là vô nghĩa. Cái gì mà siêu năng có thể giúp ích xã hội gì đó cũng là vô nghĩa. Không có siêu năng lực thì không có cách nào ra lợi ích cho xã hội? Cũng không có biện pháp rèn luyện thân thể? Cho nên, siêu năng lực chỉ có một mục đích chính là giết người!"
Lý Hạo nghiêm nghị, gật đầu lần nữa .
"Lần này ngươi đi cùng ta đến khu di tích... Chắc chắn sẽ thấy máu!"
Viên Thạc trầm giọng nói: "Với lại, cũng không giống trước kia. Trước kia ngươi có thể trốn ở đằng sau ta, có thể núp sau lưng người khác, đều có thể... Nhưng mà lần này, ngươi chỉ có thể chiến đấu một mình, một mình đối diện với nguy hiểm. Kẻ thù của ta rất nhiều, kẻ địch cũng rất nhiều, kẻ muốn giết ta lại càng nhiều hơn. Thậm chí khi ngươi vừa bắt đầu đi còn không chưa đến khu di tích thì tính mạng của ngươi đã nguy hiểm."
Vẻ mặt Lý Hạo nghi ngờ: "Còn chưa đi vào bọn hắn cũng sẽ động thủ?"
"Khó mà nói được."
Viên Thạc không chắc chắn nói: "Phải xem tình huống, ngươi là đệ tử truyền thừa của ta mọi người đều biết. Nếu như dựa theo quy định truyền võ thì ngươi có thể phải thay ta nghênh chiến mấy trận... Chưa chắc là bản thân bọn họ, có lẽ là học trò, là đệ tử, là truyền nhân của họ."
"Mặc dù bây giờ siêu năng lực nổi lên, võ sư ngày một xuống dốc nhưng nếu là thật có võ sư nói quy tắc với ta thì vẫn phải có... Vẫn là nói trước... Lúc không có người thì không nói, nhưng khi có người thì không được."
Nói đến đây, ông bỗng nhiên nói: "Ta không quá hy vọng ngươi đi đến đó, nhưng ngươi không đi ở lại Ngân Thành ta lại lo lắng an toàn của ngươi, nếu không ta đưa ngươi đến Bạch Nguyệt thành."