Lý Hạo nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Hỏi Liễu tỷ thì nàng khẳng định sẽ đi, thật ra không cần hỏi cũng biết. Lão đại băn khoăn không phải có nên mang nàng đi hay không, mà là băn khoăn có thể giết được tên Lý Đại Hổ kia không, nếu như không giết được vậy thì sẽ càng khó chịu hơn, đúng không?"
Lưu Long khẽ gật đầu.
Đúng vậy, cái này ông không có nắm chắc, dù ông đã giết Nhật Diệu nhưng đối phương có thể đánh bại Hoàng Vân thì cũng rất mạnh.
Huống chi lần này là hành động tập thể, cũng không phải đơn độc chém giết.
Diêm La cũng có cường giả đến, cho nên giết Lý Đại Hổ như thế nào dưới tình huống này mới là vấn đề.
Đương nhiên, cũng có thể sẽ bị Lý Đại Hổ giết, cái này thì không nói.
Lý Hạo nghĩ nghĩ lại nói: "Đi thôi, ta cũng đi! Lão sư ta cũng đi... Ta cảm thấy di tích có thể mở ra, vẫn có thể liều một phen, nguy hiểm nhưng cũng là cơ hội. Liễu tỷ cũng không phải đưa trẻ còn nhỏ, nàng cũng hiểu rõ, lão đại, có đôi khi không cần quá mức do dự."
"Haizz!"
Ông thở dài một tiếng, Lưu Long không nói gì nữa.
Do dự sao?
Chỉ là có nhiều chiến hữu đã chết cho nên hơi thiếu quyết đoán, nhất là liên quan đến thành viên của tiểu đội Liệp Ma, mấy người bọn hắn có thể sống đến hiện tại cũng quá khó khăn.
"Lão đại, là tin tức Bạch Nguyệt thành truyền đến sao?"
"Ừm."
Lưu Long gật đầu: "Mộc Sâm chuyển lời."
Lý Hạo khẽ nhíu mày, nửa ngày sau mới nói: "Cố ý nói cho chúng ta biết... Lão đại, ngài nói xem có phải phía trên biết cái gì hay không?"
"Cái gì?"
Lưu Long nôn nao một lát mới nhăn mày nói: "Biết ta thăng cấp?"
"Có thể!"
Nếu không thì hoàn toàn không cần nói cho bọn Lưu Long biết chuyện này.
Lưu Long nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười nói: "Biết thì biết, ta cũng không phạm pháp, ta còn là bộ trưởng phân bộ Tuần Dạ Nhân, biết thì làm sao?"
Nói xong lại cười: "Được rồi, chuyện của Liễu Diễm ta sẽ nghĩ biện pháp, phía bên lão sư của ngươi mới là phiền phức, chỉ sợ Tôn Nhất Phi là tới tìm ông, nếu như ta nhớ không nhầm hình như hắn có mối thù sâu đậm với lão sư của ngươi."
Lý Hạo không cảm thấy ngạc nhiên.
Kẻ thù của lão sư quá nhiều!
Có khả năng Ánh Hồng Nguyệt là mạnh nhất, nhưng còn có nhiều người khác nữa.
Về phần lão sư có thể đối phó Tam Dương hậu kỳ hay không chỉ sợ độ khó rất lớn, trước đó đối phó Tam Dương sơ kỳ cũng đã khó, dù đã hấp thu một viên Huyết Thần Tử cảnh Tam Dương cũng không thể ngay lập tức có thể đối phó với Tam Dương hậu kỳ được.
Cái này, còn phải nghĩ biện pháp mới được.
Với lại Lý Hạo cũng ý thức được chuyến đi di tích lần này chỉ sợ là không đơn giản, ngay cả Tam Dương hậu kỳ cũng chạy tới, ai mà biết được có người phía trên Tam Dương đột nhiên nhảy ra tham gia trận chiến hay không.
Vậy thì càng nguy hiểm!
Lý Hạo mang theo phiền não đi ra khỏi phòng làm việc.
Ngoài ra hắn còn quan tâm đến thái độ phía Bạch Nguyệt thành, chuyển những tin tức này tới là hy vọng chúng ta đi, hay là hy vọng chúng ta không đi?
Tam Dương hậu kỳ cũng tới, lão sư không đi hình như cũng rất bình thường.
"Hầu Tiêu Trần..."
Lý Hạo thì thào một tiếng, hắn không quá rõ tính cách người này với cách làm người, nhưng mà lại có chút hy vọng có thể hiểu rõ them một ít, dù sao đi nữa thì người kia mới là người lãnh đạo trực tiếp của mình.
Biết di tích lần này có rất nhiều cường giả tới, Lý Hạo cũng coi trọng hơn.
Trong sân Viên gia.
Lý Hạo chỉ nói đơn giản chuyện lần này, hắn cũng không thể giúp được gì, chỉ có thể chăm chỉ luyện tập, tranh thủ nhanh chóng tiến vào Đấu Thiên, lúc đó mới có tư cách tham gia vào cuộc chiến của cường giả.
Trong sân, Lý Hạo lại bắt đầu luyện võ.
Nội lực đang chuyển đổi theo hình dạng thanh kiếm.
Đây là cả một quá trình khá dài, thật ra đối với Lý Hạo mà nói, là dài dằng dặc, nếu là bình thường cần mất mấy tháng, đối với rất nhiều Phá Bách võ sư mà nói, đây là một giai đoạn quá độ cũng không có gì khó khăn.
Qua mấy tháng hoàn thành toàn bộ Phá Bách, ai sốt ruột?
Lý Hạo sốt ruột.
Viên Thạc ở một bên dựa vào ghế đang ngẫm nghĩ cái gì đó.
Ghế mây phát ra âm thanh kẹt kẹt kẹt kẹt.
Đột nhiên Viên Thạc nói: "Tôn Nhất Phi, Tề Mi Côn Vương am hiểu côn pháp, một cây Tề Mi Côn năm đó đánh khắp Ngân Nguyệt, gần như là không có đối thủ!"
"Năm đó trong giới võ sư ở Ngân Nguyệt, luyện kiếm có Thất Kiếm Khách. Luyện thương có Ngân Nguyệt Tam Thương. Luyện quyền có Nam Bắc Song Quyền. Luyện côn... Có một Tề Mi Côn Vương!"
"Nguyệt Côn Niên Đao cả đời luyện thương... Có côn pháp tốt trong tay lại khó tinh thông! Tề Mi Côn Vương Tôn Nhất Phi lại có côn pháp tuyệt vời, không tính Đấu Thiên, ở cấp Phá Bách cũng rất mạnh mẽ!"
Lý Hạo không ngắt lời, hắn tiếp tục luyện quyền yên lặng lắng nghe.
Lão sư rất ít nói chuyện quá khứ, lần này lại có hứng thú kể thì hắn cũng muốn nghe.
"Ta với Tôn Nhất Phi thật ra năm đó cũng không có ân oán gì. Đại thù càng không có... Nhưng mà lúc đó ta trẻ tuổi hơn hắn một chút, hắn có một đệ tử tuổi tác cũng tầm tầm tuổi ta."
"Lúc ấy lúc còn trẻ, võ sư ai mà không xúc động? Có một lần ta với đệ tử của hắn bởi vì một chút việc vặt mà xảy ra tranh chấp, khi đó ta đang ở thời kỳ bộc phát, sau khi xuất thủ vì ra quyền quá nặng, ba quyền đánh chết tên kia."
Viên Thạc thở dài nói: "Võ sư, xuất thủ chính là giết người... Thật ra cũng bình thường, vốn dĩ năm đó phía quan chức cấm võ thật ra là đúng. Cũng bởi vì cái này ta với Tôn Nhất Phi mới kết thù. Sau này ta cùng hắn hẹn nhau quyết đấu một trận tại hẻm núi Hành Nguyên, năm đó bên kia có tòa Hoành Đoạn Thiên Kiều, hai người quyết đấu ở trên cầu, nói rõ ai rời khỏi cầu vượt trước người đó thua."
"Năm đó Tôn Nhất Phi lớn hơn ta khoảng 10 tuổi, ta sợ ta còn trẻ, lúc đó ta đang ở đỉnh phong, ngay khi bắt đầu quyết chiến ta đã chiếm thế thượng phong, dùng Hổ Đấu Thuật, đánh gãy hai cánh tay của hắn, bẻ gãy Tề Mi Côn... Tôn Nhất Phi không chịu nổi nhục nhã trực tiếp nhảy xuống cầu vượt, Hoành Đoạn Thiên Kiều cao mấy trăm thước... Ta nghĩ là hắn đã chết rồi."
Viên Thạc thở dài một tiếng: "Không ngờ tới hắn lại gia nhập Hồng Nguyệt, xem ra lần trước Ánh Hồng Nguyệt sau khi ta đánh bại, thành lập Hồng Nguyệt lôi kéo được một vài võ sư lúc trước bị ta đánh bại."
Lý Hạo lại là nhịn không được có chút tò mò: "Lão sư, Ánh Hồng Nguyệt năm đó còn không có bằng ngài, sao có thể thành lập được một tổ chức lớn như Hồng Nguyệt?"