Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 290 - Chương 290: Âm Hiểm Xảo Trá

Chương 290: Âm Hiểm Xảo Trá Chương 290: Âm Hiểm Xảo Trá

Hầu Tiêu Trần gật gật đầu: "Ngươi thông báo rõ ràng nói cho hắn biết, cường giả biến mất này có khả năng là người hắn quen biết, hai mươi năm trước cũng là võ sư cường giả xuất thân ở Ngân Nguyệt, Tề Mi Côn Vương - Tôn Nhất Phi . Còn bây giờ, tin tức thu được nói thực lực chắc là Tam Dương hậu kỳ."

Vẻ mặt Ngọc tổng quản thay đổi, không dám tin: "Tam Dương hậu kỳ?"

Hầu Tiêu Trần bình tĩnh nói: " Viên Thạc giết một người Tam Dương sơ kỳ Thiên Quyến Thần Sư, chẳng lẽ ngươi cảm thấy Hồng Nguyệt nếu cho người đến sẽ phái một tên trung kỳ đến là có thể đè ép hắn sao? Đương nhiên mục đích là trực tiếp giết hắn, muốn giết hắn tất nhiên người tới phải là hậu kỳ, cho dù Viên Thạc giết Đoạn Thiên kia chỉ là ngoài ý muốn, hoặc là đánh lén... Lấy sự hiểu biết Viên Thạc của Ánh Hồng Nguyệt thì Viên Thạc âm hiểm xảo trá như thế nào, Ánh Hồng Nguyệt rõ ràng hơn chúng ta, khẳng định sẽ phái đến Tam Dương hậu kỳ... Nếu không phải chiến cuộc không cho phép, Ánh Hồng Nguyệt biết Viên Thạc tiến vào Đấu Thiên thì đã muốn tới giết hắn rồi!"

Tam Dương hậu kỳ làm Ngọc tổng quản kinh ngạc, nhưng lời nói của Hầu Tiêu Trần lại làm nàng có chút buồn cười.

Âm hiểm xảo trá?

Đây là nhận xét của bộ trưởng với Viên Thạc sao?

Mà nghe ý tứ của bộ trưởng thì thủ lĩnh Hồng Nguyệt, Tam Dương cường giả đó cũng giống như hắn nghĩ là như vậy.

"Bộ trưởng, vậy bên Trung Bộ... Không ngăn cản sao?"

"Ngăn cản?"

Hầu Tiêu Trần cười: "Cuộc chiến Trung Bộ căng thẳng, thiếu một Tam Dương hậu kỳ bọn hắn còn mừng rỡ nhẹ nhõm ấy chứ, về phần tới Ngân Nguyệt vậy liền đến tốt, bọn hắn ước gì đối phương tới này, không phải còn ta ở đây sao? Ta ở đây, còn có Nguyên Thần Binh, tên kia dù có ầm ĩ thế nào cũng không lật trời lên được, ngược lại là còn giúp bọn hắn xử lý một chút chuyện, là ta đi giúp bọn hắn, ngươi nói bọn hắn sẽ cản sao?"

Ngọc tổng quản có chút phẫn nộ: "Thế nhưng mà..."

"Đi!"

Hầu Tiêu Trần khoát khoát tay: "Ngươi truyền lại tin tức là được, về phần Tôn Nhất Phi... Báo lại tình huống cho Viên Thạc là được để hắn có chuẩn bị, còn sau này có thể đối phó được không thì nói sau."

Ngọc tổng quản đành phải rời khỏi, đi truyền đạt tin tức.

Chờ nàng đi rồi Hầu Tiêu Trần lại rơi vào trầm tư.

Tôn Nhất Phi, Tam Dương hậu kỳ.

Ngân Thành không lớn, khoảng trăm vạn nhà, được một Viên Thạc đã rất hiếm thấy, Đấu Thiên võ sư còn chém giết một Tam Dương... Có thể chém người thứ hai sao?

Không, có thể chém người thứ ba sao?

Đúng vậy, người thứ ba.

Nếu là có thể chém Tôn Nhất Phi, Hồng Nguyệt lần này sẽ tổn thất nghiêm trọng.

Còn có Lưu Long có phải cũng vào Đấu Thiên rồi không?

Hầu Tiêu Trần thầm nghĩ, tính toán một chút.

Một lát sau lại ấn cái nút lần nữa, lúc sau Hách Liên Xuyên vào phòng.

"Bộ trưởng, ngươi tìm ta?"

"Đi theo ta!"

Hầu Tiêu Trần không nói cái gì, mang theo ông ta trực tiếp đi thẳng vào trong cùng phòng làm việc, bên trong còn có một phòng xếp.

Hách Liên Xuyên hơi nghi ngờ một chút, đi vào?

Làm gì?

Phòng xếp trong phòng làm việc của bộ trưởng là nơi nghỉ ngơi riêng tư của hắn, bình thường không đãi khách.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng vẫn đi vào.

Mà lần đầu tiên đi vào... Ông nao nao, thấy được một cây thương dài tùy tiện ném lên bàn, cây thương màu lửa đỏ, ánh mắt ông ta thay đổi, cảm nhận một chút thì giật mình!

Là thật!

Nguyên Thần Binh, Nguyên Thần Binh trấn áp một chỗ, cũng là bảo vật quan trọng nhất của Ngân Nguyệt, Hỏa Phượng Thương.

"Làm quen một chút đi."

Hầu Tiêu Trần nằm ở trên ghế sô pha có chút lười nhác, tiện tay chỉ chỉ cây thương kia: "Mấy ngày nay ngươi rèn luyện với nó một chút."

"Bộ trưởng, cái này... Không thích hợp đâu?"

Hách Liên Xuyên có chút ngượng ngùng: "Ngươi thật sự đi à, ta cũng không trấn áp được Ngân Nguyệt Hành Tỉnh! Nếu không... Để phía trên sắp xếp một người tới?"

Hầu Tiêu Trần khẽ giật mình, nhìn ông một cái.

Nửa ngày mới hiểu ý của ông ta.

"Ngươi... Muốn ta rời đi?"

"Không có!"

Hách Liên Xuyên có chút vô tội, sao lại thế!

"Ngươi muốn làm?"

"Tuyệt đối không có!"

Hầu Tiêu Trần liếc mắt nhìn ông ta nói: "Ngươi nghĩ vậy cũng vô dụng, ta không nói đi, dù ngươi đi ta vẫn còn ở đây."

"Cái đó... Cái đó Nguyên Thần Binh..."

"Mang đến di tích!"

Hầu Tiêu Trần bình tĩnh nói: "Lần này có thể sẽ xuất hiện mấy người Tam Dương, thậm chí là người khu vực khác_có thể sẽ có người đến giúp, để bảo đảm không có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra thì ngươi mang theo Hỏa Phượng Thương."

"Vậy thì không được, bộ trưởng, thứ này nếu như bị mất thì chúng ta sẽ mất thế hệ mới..."

"Đừng nói nhảm!"

Hầu Tiêu Trần thản nhiên nói: "Ta nói thì ngươi làm theo. Mặc dù ngươi không phải hệ Hỏa, nhưng mà rèn luyện một chút cũng có thể dùng. Cứ cầm thương đi cùng."

"Cái đó..."

Hách Liên Xuyên thật sự rất do dự, thứ này không thể tùy tiện cầm đi.

Một khi bị mất hoặc là thất lạc vậy thì phiền phức lớn.

Toàn bộ Tuần Dạ Nhân Ngân Nguyệt Hành Tỉnh, một thanh Nguyên Thần Binh như vậy có biết bao nhiêu người thèm muốn nó chứ.

Hầu Tiêu Trần lười quản ông ta, không kiên nhẫn khoát tay.

Hách Liên Xuyên xoắn xuýt một trận cũng đành phải cầm Hỏa Phượng Thương lên, ngay lúc hắn vừa tiếp xúc với Hỏa Phượng Thương giống như thật sự thấy được một đầu Phượng Hoàng phun ra lửa đỏ, đốt cháy không gian.

Đáng sợ!

Chỉ mới nắm trong tay mà đã có thay đổi lớn như vậy.

Ông ta vừa bối rối vừa mang theo thương rời đi, nếu ông không đi thì bộ trưởng cũng sẽ đuổi ông ta đi.

...

Một màn ở hẻm núi Hành Nguyên với Bạch Nguyệt thành đều đang báo trước nguy hiểm của chuyến thăm dò di tích.

Mà bên Lý Hạo cũng nhanh chóng nhận được tin tức.

Trong văn phòng Lưu Long.

Chỉ có hai người Lý Hạo với Lưu Long.

Bình thường Lưu Long không hút thuốc lá, bây giờ cũng châm một điếu thuốc im lặng hút thuốc.

Lý Hạo vẫn luôn chờ.

Chờ thật lâu Lưu Long mới thở dài một tiếng: "Có hai tin tức, thứ nhất, Hồng Nguyệt phái tới một người cường giả từ Trung Bộ, Tam Dương hậu kỳ Tôn Nhất Phi, người này ta biết, năm đó gọi là Tề Mi Côn Vương, uy danh không nhỏ, trong giới võ sư cũng đã đạt hoàn toàn Phá Bách, lão sư ngươi tất nhiên biết, hắn có thể sẽ đến di tích!"

Lý Hạo gật đầu, không quá kinh ngạc.

Hắn cũng không thể nói cái gì, đây là kẻ thù của lão sư.

"Thứ hai... Lý Đại Hổ ở gần di tích."

"Lý Đại Hổ?"

"Chính là người giết chồng của Liễu Diễm, hôm nay đối phương đánh bại Hoàng Vân, Hoàng Vân mà ngươi quen."

Lý Hạo hơi nhướng mày.

Hắn nhìn về phía Lưu Long, Lưu Long bình tĩnh nói: "Ta đang tự hỏi phải làm sao bây giờ? Ta sẽ đi di tích, sẽ nghĩ biện pháp giết tên này, nhưng hiện tại ta đắn đo không biết có nên mang Liễu Diễm qua đó không? Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Lão đại... Ta... Tại sao ngài lại hỏi ta?"

Lý Hạo có chút bối rối, cái này khó nói.

Lưu Long cười một tiếng: "Tại sao hỏi ngươi à? Ngươi là phó bộ trưởng, ta hỏi ngươi không phải là chuyện rất bình thường sao? Ta muốn để Liễu Diễm tự tay giết tên kia... Lại sợ nàng chết ở nơi đó! Tiểu tử ngươi âm hiểm xảo trá, ngươi cho ta ý kiến đi."

Con mẹ ngươi!

Ngài mới âm hiểm xảo trá, tại sao đội trưởng lại hiểu lầm hắn lớn như thế?

Bình Luận (0)
Comment