Ầm ầm!
Tầng hầm đều đang bị rung động, mặt đất đã sớm đã nứt ra, giờ phút này, trực tiếp sụp đổ một chút.
Giẫm chân một cái, Lý Hạo cầm trường kiếm trong tay, đây là Viên Thạc tặng cho hắn, mặc dù không phải vật phẩm siêu phàm thế nhưng so với trường kiếm bình thường trước đó cường đại hơn rất nhiều.
Lý Hạo chém ra một kiếm!
Kiếm rìu va chạm!
Bịch một tiếng, lần này không còn là cân sức ngang tài, Lý Hạo cảm nhận được một cỗ cự lực, áp bách chính mình, trong nháy mắt trường kiếm bị cự phủ đập bay.
Lòng bàn tay nứt ra.
Thậm chí Lý Hạo còn chưa hồi hồn, lưỡi búa đã đánh xuống hướng đầu hắn.
Lý Hạo vội vàng lùi lại, mà giờ khắc này lần nữa cảm nhận được bị sóng lớn vờn quanh, giống như khóa hắn lại.
Lưỡi búa của Lưu Long đã trong nháy mắt rơi xuống.
Lý Hạo nhanh chóng nghiêng đầu, xoay người, nhưng vẫn như cũ không thể ngăn cản, thổi phù một tiếng, lưỡi búa sắc bén trực tiếp từ xương bả vai của hắn cắt xuống, thậm chí cắt tới xương cốt, một cỗ đau nhức kịch liệt để Lý Hạo cảm giác toàn bộ cánh tay phải cũng đã không tiếp tục thuộc về mình.
Ánh mắt Lưu Long lộ ra một vòng vẻ chần chờ, nhưng lại nhanh chóng biến mất.
Lý Hạo có thể!
Thương thế không nhẹ, nhưng Lý Hạo có thể trị được, bởi vì mấy ngày trước đây ông không cẩn thận đánh gãy mấy đoạn xương cốt của Lý Hạo, Lý Hạo cũng rất nhanh đã khỏe lại.
Lần này, mặc dù càng nặng nhưng ông ta tin tưởng Lý Hạo sẽ không có vấn đề gì.
Chỉ là... Dạng luận bàn này, chỉ sợ những người khác khó có thể tưởng tượng.
Lưỡi búa ra sức lần nữa, thậm chí cho người ta cảm giác ông ta thật muốn một búa đánh chết Lý Hạo.
Trên thực tế, Lưu Long thật sự không có để lại quá nhiều lực.
Sinh tử kích thích... Dạng này mới đủ kích thích, không phải sao?
"A!"
Lý Hạo gào thét một tiếng, thống khổ vạn phần.
Vào thời khắc này, tay trái của hắn bắt lấy búa nhỏ, Lưu Long rút lưỡi búa ra, chém tới tay trái của hắn.
Lần này Lý Hạo thất bại!
Thậm chí không có lực phản kích, bởi vì hai người bọn họ quá gần nhau, Lưu Long hoàn toàn áp chế hắn.
Nhưng mà, khi lưỡi búa của ông bổ ra, tay trái của Lý Hạo lại là không có thu về.
Cái này khiến Lưu Long hơi kinh hãi, sẽ đứt!
Vừa nghĩ tới, bỗng nhiên tóc gáy dựng lên, vào thời khắc này, nơi đũng quần của ông bỗng nhiên xuất hiện cái tay thứ ba, mà trên cánh tay kia còn kèm theo một tia kiếm khí.
"Lão đại, cẩn thận!"
Câu nói của Lý Hạo còn chưa có nói xong, tay đã bắt xuống dưới.
Diệu Thủ Hồi Xuân!
Ngươi chặt ta trước, ta cũng không khách khí.
Lưu Long cảm nhận được ý lạnh, có chút giật mình, cái tay thứ ba?
Làm sao làm được!
Ông cũng không phát hiện, tay trái Lý Hạo vừa mới vung tới là tay giả.
Ông cùng Lý Hạo cận chiến đã không biết bao nhiêu lần, thế mà ông cũng không phát hiện cái tay thứ ba của Lý Hạo giấu ở đâu.
Hay là nói trong tay trái thật ra vẫn luôn mang theo một cái tay giả?
Vậy cái tay giả này cũng quá chân thật.
Lưu Long nhanh chóng lui nhanh, mặc dù như thế vẫn cảm nhận được một chút nhức nhói, kiếm ý đâm tới, thậm chí ngay cả quần cũng nứt ra.
Lưu Long vội vàng lùi lại nhiều bước, ổn định gót chân.
Mà Lý Hạo căn bản không quan tâm những chuyện đó, năng lượng kiếm ở trong cơ thể vận chuyển một vòng, đau nhức kịch liệt đỡ hơn rất nhiều, lần nữa huy kiếm chém ra, một kiếm này so trước đó càng cường đại hơn!
Kiếm ý bộc phát!
Một kiếm đâm ra không một tiếng động.
Nơi đó một tiếng, búa nhỏ bị trực tiếp đâm xuyên.
Yết hầu Lưu Long trực tiếp bị bại lộ!
Giờ khắc này, phía sau hai người thật ra có người đang quan sát trận chiến.
Liễu Diễm cùng Vân Dao đều yên lặng nhìn xem, có chút lau vệt mồ hôi, hai người này luận bàn làm gì giống như luận bàn, hoàn toàn là sinh tử đối đầu sinh tử giao chiến.
Đều là chiêu chiêu yếu hại!
Mấy ngày nay, thường xuyên dạng này, nhưng là hôm nay cảm giác càng hung hiểm hơn.
Hai người Liễu Diễm không nói một lời, chỉ là quan sát trận chiến.
Càng không có thảo luận cái gì.
Hai người cường giả luận bàn, giờ khắc này ở chỗ này thảo luận, đó là đối với hai người không tôn trọng, cho dù muốn tổng kết cũng phải chờ sau khi chiến đấu xong mới đi tổng kết được mất.
Hai người đều cảm giác được ích lợi không nhỏ.
Các nàng đều là võ sư, dù là Vân Dao thì trước khi tiến vào Nguyệt Minh cũng là võ sư cảnh Trảm Thập, tự nhiên đều hiểu nguy hiểm cùng đáng sợ trong đó.
Dạng luận bàn này các nàng không làm được.
Thật sự giống như Lý Hạo thì các nàng đã sớm bị phế rồi, căn bản là không có cách khôi phục.
Đúng vào lúc này, Liễu Diễm miệng há ra, muốn hô lên nhưng cưỡng ép áp chế xuống.
Nơi xa, Lưu Long bỗng nhiên từ bỏ lưỡi búa, lưỡi búa bay thẳng ném mạnh đến phía Lý Hạo, phá vỡ kiếm ý của Lý Hạo, sau một khắc một quyền đột nhiên oanh ra, một tiếng ầm vang lên, âm thanh xương ngực Lý Hạo đứt gãy truyền đến.
Trực tiếp bị một quyền đánh bay.
Lưu Long từng bước ép sát, dù là Lý Hạo bay ngược ra ngoài thì ông cũng không cho Lý Hạo cơ hội, nhanh chóng ép sát lại, đánh ra một quyền nữa!
Bịch một tiếng, giống như trống làm bằng da người, Lý Hạo bị một quyền này trực tiếp đánh thổ huyết không ngừng.
Ánh mắt có chút mê ly...
Trước đó mấy ngày, hắn còn cho là mình cùng Lưu Long chênh lệch không lớn, nhưng hôm nay dưới vài quyền của Lưu Long phối hợp thêm toàn lực bộc phát tiềm thế, hoàn toàn áp chế hắn, đánh hắn gần như không có quá nhiều sức đánh trả.
Dù là dựa vào đánh lén, cũng trong nháy mắt bị người ta tránh đi.
Giờ phút này, tức thì bị Lưu Long ép sát, không có dừng tay, dưới một quyền Lý Hạo cảm thấy cả người mình đều sắp chết rồi.
Thật sự phải chết!
Máu tươi bắn tung tóe mà ra, Lý Hạo bị đánh rơi xuống đất, đập ầm ầm trên mặt đất, Lưu Long không lưu tình chút nào, giẫm chân một cái!
Ông hy vọng có thể kích phát tiềm năng của Lý Hạo... Nhưng hôm nay xem ra, có lẽ là ông đã ra tay quá nặng rồi, đánh Lý Hạo hoàn toàn không có sức phản kích, tiếp tục như thế... Cuộc chiến đấu hôm nay có thể kết thúc.
Đúng vào lúc này, Lý Hạo đột nhiên mở mắt, mở to hai mắt!
Cặp mắt kia dào dạt kiếm ý!
Hắn vẫn luôn đang nhớ lại một kiếm ngày hôm đó... Hắn vẫn luôn đang nghĩ, một kiếm đoạn thiên đoạn địa kia.
Nhưng hôm nay còn muốn, đột nhiên cảm giác được, một kiếm kia có lẽ... Càng chắc là để ý đoạn trường sinh, đoạn ta!
Đoạn con đường trường sinh của chính mình, chỉ vì chém ra một kiếm kia!
Có đi không có về, một kiếm xưng hùng không phải địch chết, chính là ta chết.
Kiếm như thế không phải bảo thủ, không phải giữ lại.
Mà là mỗi một kiếm đều là sinh mệnh cuối cùng!
Giờ phút này tại trước mắt hắn giống như hiểu rõ một chút, giống như có một sự liên kết với thanh kiếm kia.
Giết ra một kiếm kia của cường giả, thời điểm hắn xuất kiếm tuyệt đối không có suy nghĩ sẽ sống sót.
Chỉ có một ý niệm trong đầu, giết địch!
Trong nháy mắt chân của Lưu Long rơi xuống, Lý Hạo tinh tường ý thức được hắn tính sai trọng điểm.
Cái gì mà đoạn thiên đoạn địa, đối với người kia mà nói chỉ là khẩu hiệu mà thôi, chân chính trọng điểm ở chỗ đoạn ta, đoạn con đường sống sót của hắn, cùng địch đồng quy!
Kiếm ra tất thấy máu, không phải là của mình thì chính là kẻ địch!
"Uống!"
Một tiếng gầm thét, mãnh hổ gào thét.
Mặt đất chấn động!
Trước mặt Lý Hạo giống như nhiều thêm một tầng màng bảo hộ, đó là lực lượng Trái Đất, trong nháy mắt ngăn trở Lưu Long cản chân của ông lại.
Chỉ trong chớp nhoáng này, Lý Hạo huy chưởng!
Chưởng như kiếm!
Một kiếm này cùng địch đồng quy, không chết không ngừng!
Trong nháy mắt một cỗ sát khí tràn ngập toàn bộ tầng hầm.
Dù là hai người Liễu Diễm núp ở phía sau, giờ phút này đều cảm nhận được một cỗ ý lạnh, loại ý lạnh kia làm cho da đầu các nàng đều tê hết cả lại.
Mà bàn tay Lý Hạo vỡ ra, có chút không chịu nổi.
Nhưng hắn không quan tâm!
Ngươi không chết, chính là ta vong!
"Giết!"
Ầm!