Tám vị bát giai vây giết.
Nhân Vương cực kì quyết tuyệt, giờ phút này, vạn lực hội tụ, muốn tự bạo ngay tại chỗ.
"Người Tân Võ từ trước tới giờ không chết vô ích!"
Nhân Vương cười điên cuồng, vẫn càn rỡ không ai bì nổi, đi thẳng đến Phù Sinh, cười điên cuồng không ngừng: "Bọn chuột nhắt sao có thể giết ta, ngươi xứng sao?"
Phù Sinh Đế Tôn khiếp sợ!
Lần trước bị Nhân Vương giết chết, sớm đã e ngại như hổ, hôm nay tám tôn vây giết Nhân Vương, hắn ta mới dám không kiêng nể gì cả, giờ phút này Nhân Vương tự bạo, đi thẳng đến chỗ hắn ta, ngay cả vị bát giai Hỗn Độn trước đó vẫn mãi ngăn cản hắn ta, giờ phút này thế mà cũng lui tránh một chút.
Phù Sinh càng hoảng sợ vô biên!
"Không..."
Nếu chết nữa thì sẽ không cách nào sống lại, mặc dù sống lại, có lẽ chỉ có thể sống mấy ngày, thậm chí thọ nguyên sẽ khô kiệt mà chết.
Hắn ta vội né tránh!
Phía sau, Luân Hồi Đế Tôn hét to: "Ngăn cản hắn!"
Giờ phút này, Luân Hồi Đế Tôn biến sắc, Phù Sinh sợ, tâm tính Đế Tôn bát giai vô cùng cường đại, nhưng Phù Sinh từng bị Nhân Vương giết chết, tất nhiên sẽ sợ hãi Nhân Vương.
Trong chớp nhoáng thế mà tránh ra.
Mà khí tức trong cơ thể Nhân Vương tăng vọt, trong nháy mắt, một tiếng ‘ầm’ vang lên, một cỗ năng lượng dao động tràn lan tứ phương, huyết nhục Nhân Vương nổ tung, lại lộ ra xương cốt màu vàng óng.
Tựa như khô lâu, lập tức xuyên thẳng ra, từ phương hướng Phù Sinh tránh né, lập tức chui ra khỏi vòng vây!
"Ha ha ha!"
Tiếng cười điên cuồng của Nhân Vương vang vọng đất trời.
Tự bạo?
Tự bạo gì chứ, lão tử còn chưa tới thời điểm phải treo.
Biết ngay cái tên Phù Sinh này không dám chính diện cản ta, lão tử lại thành công, lao ra khỏi vòng vây giết của ngũ đại bát giai, tuy nói còn chưa hoàn toàn thoát khỏi vòng vây, nhưng so với vừa rồi, hao phí một thân huyết nhục lại đổi lấy một lát thở dốc... Đối với Nhân Vương thì rất đáng giá.
"Bọn chuột nhắt!"
Nhân Vương cười to, càn rỡ vô biên!
Phù Sinh thối lui, sắc mặt hắn ta trắng bệch, Luân Hồi Đế Tôn cũng trong nháy mắt xuất hiện, sắc mặt có chút khó coi, Phù Sinh bị Nhân Vương giết chết, dẫn đến e ngại Nhân Vương vô biên, đây là lỗ thủng vô cùng lớn.
Nếu không phải Nhân Vương lần này bị vây giết, mà là đơn độc gặp được Phù Sinh, có lẽ không cần như phiền toái như lần trước, có lẽ một đao đã có thể đánh chết Phù Sinh.
"Trấn định một chút!"
Luân Hồi Đế Tôn quát lớn một tiếng, sắc mặt lạnh nhạt không gì sánh được, ngũ đại bát giai vây giết một người, ngươi sợ cái gì?
Mặc dù tự bạo... Được rồi, vừa rồi hắn ta cũng có chút lo lắng, nhưng tốt xấu cũng là bát giai, nếu tự bạo, ngũ đại bát giai liên thủ ngăn cản, chưa hẳn sẽ bị hắn ta nổ chết, ngược lại, cứ tiếp tục như thế, một khi bị Nhân Vương thoát khỏi vòng vây, đó mới là phiền toái lớn nhất!
"Phù Sinh, ngươi đi đối phó Ngân Nguyệt!"
Luân Hồi Đế Tôn khẽ quát một tiếng, không để gia hỏa này tiếp tục vây giết Nhân Vương nữa, hắn ta ở đây, có lẽ vẫn sẽ là lỗ thủng, ngược lại qua bên kia có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Sắc mặt Phù Sinh Đế Tôn trắng bệch, nhìn thoáng qua Nhân Vương đang điên cuồng trốn chạy, lại bị Luân Hồi Đế Tôn trấn áp, cắn răng, quay người rời đi.
Hắn ta không thể lưu lại.
Đúng vậy, hắn ta sợ.
Hắn ta biết, Nhân Vương đã trở thành tâm ma của mình, thế nhưng là... Hắn ta không cách nào đối mặt Nhân Vương, khi đơn độc gặp phải Nhân Vương, Nhân Vương hiện lên ở trước mắt, hắn ta chỉ cảm thấy sợ hãi!
Trong nháy mắt vừa rồi, tâm thần hắn ta thậm chí cảm giác suy sụp.
Ánh mắt Phù Sinh Đế Tôn có chút âm lãnh, không nhìn Nhân Vương nữa, mà là nhìn về phía Lý Hạo... Giờ phút này, Lý Hạo còn đang đối phó những u linh kia, tam đại bát giai đều có người đối phó, ngược lại là Lý Hạo cơ hồ vô địch bên trong u linh.
U linh mạnh nhất cũng khó khắc chế Lý Hạo.
Nếu không giết được Nhân Vương, không cách nào địch nổi Nhân Vương, còn dễ dàng bị Nhân Vương nhằm vào...
Phù Sinh Đế Tôn lập tức biến mất, đi thẳng đến Lý Hạo.
Mà nơi xa, Nhân Vương vừa mới thoát khỏi vây giết, giờ phút này cũng chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi, tranh thủ một chút xíu thời gian cho mình, hao phí một thân huyết nhục, khô lâu màu vàng lại đang ác chiến, lại lâm vào ác chiến.
Thiếu đi một vị bát giai nhắm vào mình, tốt hơn trước đó một chút... Nhưng Phù Sinh đi Lý Hạo bên kia, hiển nhiên, đối với Lý Hạo, đối mặt với một vị bát giai, chỉ sợ cũng là vô biên áp lực!
Nhân Vương giờ phút này cũng không lên tiếng, tập trung trốn chạy, phương hướng chạy trốn còn hoàn toàn tương phản với bên Lý Hạo.
Giờ phút này, Luân Hồi Đế Tôn cũng thật sự nổi giận, thanh âm lạnh nhạt vô biên: "Ngân Nguyệt Vương, Nhân Vương một lòng trốn chạy, nếu hắn thật sự chạy trốn, các ngươi chỉ sợ sẽ thật sự hết đường sống, các ngươi muốn vì gia hỏa này hi sinh chính mình sao? Lôi Đế, Vụ Sơn, còn có đạo kỳ, các ngươi... Cũng nguyện ý vì một người không liên quan mà hi sinh chính mình sao?"
"Hỗn Thiên Đế Tôn đã nhập cửu giai, bây giờ còn có Luân Hồi ta tương trợ, sớm muộn gì cũng có thể thống nhất Hỗn Độn, thành lập đại thế giới nhất thống chân chính! Các ngươi không cân nhắc cho tương lai của mình một chút sao?"
Hắn ta vừa vô tình xuất thủ, vừa ly gián các phương.
Những người này đến từ các thế giới khác nhau, cũng không phải chung một thế giới, đã như vậy... Vì sao không thể ly gián?
Đừng nói thế giới khác biệt, chính là cùng một thế giới, nếu đến thời điểm hẳn phải chết, có người phản bội, đều là chuyện rất bình thường.
Tám đại bát giai vây giết bốn vị bát giai, một số thất giai thế mà chậm chạp không thể giết chết bọn hắn, điểm này được xem là quá thất bại đối với Luân Hồi Đế Tôn.
Cũng may, Nhân Vương hao phí một thân huyết nhục, giờ phút này, chiến lực đã suy yếu.
Mà bên kia, Phù Sinh đã đến chiến trường, phối hợp u linh, bắt đầu vây giết Ngân Nguyệt Vương thất giai, nơi nào cũng đang chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, tiếp tục như thế, rất nhanh, những người này sẽ chết hết!
Nhân Vương vừa đánh nhau, vừa rút lui, xương cốt bắt đầu vỡ ra.
Trường đao đã bị phá vỡ.