Đến giờ phút này, không nghênh chiến thì làm sao bây giờ?
Hắn lập tức truyền âm cho Nhị Miêu: "Giải phóng Ngân Nguyệt Đế Tôn đi ra, đối phó oan hồn! Nếu cần thì giải phóng cho Đại Ly, tất cả Đế Tôn cần tham chiến!"
Nợ nần giữa hắn và Nhân Vương, lần trước đã trả sạch.
Nhưng Tân Võ, Ngân Nguyệt xem như một thể.
Huống chi, lúc trước Ngân Nguyệt đi ra Tinh Môn, Nhân Vương đã mạo hiểm đánh chết Chí Ám Chi Chủ, sáng tạo ra cơ hội cho Ngân Nguyệt... Có đôi khi, nợ nhân tình, không thể nói trả hết nợ hay không trả hết nợ.
Giờ phút này, hắn không thể trơ mắt nhìn Nhân Vương bị giết.
Ác chiến, có lẽ còn có một chút hi vọng sống!
Thế nhưng dưới loại tình huống này, coi như ác chiến, một khi Nhân Vương chết, sợ rằng sẽ triệt để sập bàn, tất cả mọi người có thể bị giết, tám vị bát giai... Đã vượt quá sức chịu đựng, không phải bọn họ có thể giải quyết.
Lý Hạo suy nghĩ vô số việc, bên cạnh, tam đại Đế Tôn bát giai liếc nhau, mặc dù cảm thấy... Không cứu Nhân Vương thì tốt hơn, nhưng giờ phút này, ai cũng không thoát đi, cũng không tham chiến.
Ba người đều không nói gì.
Bọn họ thiếu không ít ân nghĩ, nợ nhân tình của Lý Hạo, Vụ Sơn còn dựa vào Tân Võ mới tấn cấp bát giai, Lôi Đế và đạo kỳ tiến nhập bát giai cũng dựa vào Lý Hạo.
Có thể được nhóm Lý Hạo tán thành, đối đãi như bằng hữu đạo hữu, tất nhiên cũng đã mãn nguyện.
Giờ khắc này, tam đại bát giai không còn cân nhắc gì nữa, đồng loạt xuất thủ!
Lôi đình oanh kích thiên địa, mây mù tràn ngập hư không, ngàn vạn đại đạo chia tách hóa thành lồng giam, thuấn gian truyền tống, đi thẳng đến tam đại bát giai, lục đại Đế Tôn bát giai trong chớp mắt va chạm vào nhau.
Nhân Vương cười ha ha: "Đa tạ chư vị... Lần này, nếu lão tử không chết thì sẽ kết giao với mấy vị bằng hữu... Ngày sau tất có hồi báo!"
Mấy người không ai nói gì.
Bọn họ không có rảnh rỗi như Nhân Vương, lúc này còn có tâm tư lải nhải, cường giả giao thủ, tiếp xúc, ba người đều ý thức được... Mình kém một chút, không bằng tam đại bát giai uy tín lâu năm.
Một lần va chạm, mây mù chi hải cũng có chút sụp đổ, lôi đình trực tiếp bị trấn áp, bản tôn đạo kỳ tức thì bị một kích đánh đến mức rung chuyển không ngừng.
Mà Luân Hồi Đế Tôn tọa trấn trung ương, lộ ra dáng vẻ tươi cười, giờ phút này, Luyện Ngục hiện lên ở giữa thiên địa, hai đầu thông đạo hiển hiện, một đầu hắc ám không ngừng đi ra đại lượng oan hồn, một đầu quang minh giờ phút này lại điên cuồng rút ra sinh cơ của đám người, sinh cơ không ngừng trôi ra.
"Vốn chỉ muốn bắt lấy Tân Võ... Bây giờ cũng bắt được cả Ngân Nguyệt."
Luân Hồi Đế Tôn thầm nghĩ, mơ hồ hiện ra ý cười, nhìn về phía Lý Hạo, thời gian?
Gia hỏa này tốt nhất có thể bắt sống!
Mình cần quan sát một chút, mà Hỗn Thiên, đại khái cũng rất hi vọng quan sát vị tu sĩ Thời Quang Đạo này.
Lại nghiêng đầu nhìn về phía nơi xa, nhìn về phía nơi cuối phương đông, nơi đó là tứ phương vực.
Long Chiến, lần trước ngươi sỉ nhục ta, ta cũng sẽ rửa sạch!
...
Mà giờ khắc này, Lý Hạo đã xuất thủ, một kiếm chém giết vô số oan hồn, Nhị Miêu và Không Tịch cũng xuất thủ, đại lượng Ngân Nguyệt Đế Tôn lập tức bay lên, không cần nói thêm gì.
Khi thấy trước mặt hiển hiện vô số oan hồn, đều là cấp độ Đế Tôn, những võ sư Ngân Nguyệt này biến sắc, nhưng cũng không nói gì, lập tức xuất thủ!
Nhưng thế cục còn bết bát hơn tưởng tượng.
Bên kia, Nhân Vương bỗng nhiên bay ngược ra, bị một quyền của Hỗn Độn Thú bát giai đánh bay, toàn thân rạn nứt, trường đao bị phá vỡ, thổ huyết không ngừng, ánh mắt Phù Sinh Đế Tôn lộ vẻ âm trầm, trong nháy mắt vỗ ra một chưởng, thế mà lưu lại một vết thương sâu đủ thấy xương ở phía sau Nhân Vương.
Nhân Vương vẫn mãi ác chiến đến bây giờ cũng có chút kiệt lực.
Nhưng có thể chống đỡ đến hiện tại dưới sự vây giết của năm vị bát giai đã không thể tưởng tượng nổi, huống chi, trong đó còn có Luân Hồi, đã cường hãn vượt quá tưởng tượng, dù sao chỉ là một vị Đế Tôn vừa tấn cấp bát giai.
Nhưng có cường hãn hơn nữa, đối mặt năm vị bát giai, đến mức này... Cũng đã đến cực hạn.
Nhân Vương cười hắc hắc, giống như cũng không để ý, chỉ là nhìn thoáng qua bên Lý Hạo, giờ phút này, nội thế giới trong cơ thể bạo động, ánh mắt hắn ta cũng lộ sát cơ, muốn giết lão tử, tối thiểu phải có mấy tên chôn cùng!
Một vị bát giai đỉnh cấp tự bạo, có thể nổ chết mấy tên đây?
Về phần bọn Lý Hạo, hắn ta cũng không tính quá lo lắng, lão tử bạo một phát, bọn gia hỏa này sau khi bị tổn thất nặng nề thì đâu còn có năng lực vây giết bọn Lý Hạo.
Rất nhiều năm đã không gặp nguy cơ như này.
Từ Tân Võ đi ra... Hình như, đã mất đi cảm giác nguy cơ như vậy.
Nhân Vương thầm nghĩ, giờ phút này, ngược lại hiện ra một số suy nghĩ, có chút đáng tiếc... Còn chưa dò xét ra chân tướng vì sao Thiên Phương biến mất.
Trừ chuyện đó ra, thật sự cũng không có tiếc nuối quá lớn.
Còn có lão Trương, Đại Miêu, bọn gia hỏa này quá tín nhiệm ta, tín nhiệm đến mức luôn cảm thấy lão tử là Bất Tử Chi Thân, lần này chơi lớn một phát đi!
Nhân Vương đột nhiên rống to một tiếng: "Các ngươi rút lui đi!"
Lực lượng đại đạo điên cuồng phun trào, vô số lực lượng Hỗn Độn bốn phía cuốn tới, nội thiên địa điên cuồng rung chuyển, Luân Hồi Đế Tôn cũng hơi biến sắc.
Tự bạo?
Đến cấp độ bát giai, chỉ cần còn có một chút sinh cơ, cơ hồ không ai sẽ làm như vậy, nhưng Tân Võ Nhân Vương còn chưa tới mức triệt để muốn chết mà đã muốn tự bạo sao?
Đáng chết!
Điên cuồng như vậy sao?
Hắn ta hơi biến sắc, cấp tốc xuất thủ, vô số lực lượng đại đạo hiện lên, cũng không quản bên Lý Hạo, triệt để trấn áp Nhân Vương trước, nếu không, một khi bị Nhân Vương tự bạo, vị cường giả bộ tộc Hỗn Độn kia chưa hẳn có việc, nhưng ba người khác cũng có chút suy yếu.
Nếu bị giết lần nữa... Muốn phục sinh sẽ thật sự khó như lên trời, huống chi, sau khi phục sinh có thể sẽ lập tức chết già.
Hắn ta vừa ra tay, thiên địa biến sắc, Luân Hồi hiển hiện, vô số lực lượng đại đạo trên thân Nhân Vương lập tức hóa thành tử khí, có chút tràn lan.
Luân Hồi Đế Tôn triển lộ ra một mặt cường hãn của mình.
Mà Nhân Vương cười ha ha, Âm Dương nghịch chuyển, những tử khí này lại trong nháy mắt biến thành sinh cơ, trong chớp mắt biến thành lực lượng đại đạo bạo động, có xu thế nổ tung!
Bên kia, Lý Hạo đang đánh giết oan hồn lập tức quay đầu lại, cũng hơi biến sắc.
Nhân Vương quá quyết tuyệt!
Còn chưa tới mức hoàn toàn sập bàn, hắn ta đã muốn tự bạo, gia hỏa này hung tàn như vậy, vậy... Chính mình không phải còn đang suy nghĩ biện pháp sao?
Lý Hạo lập tức đau đầu, phiền phức lớn rồi.