Lời này vừa dứt, song phương Đế Tôn đều biến sắc.
Tân Võ và Ngân Nguyệt, giờ phút này đều cực kỳ cường hãn.
Song phương đều có mấy người Đế Tôn bát giai, thất giai cũng không ít, nếu liên thủ, không nói quét ngang phương đông, tối thiểu xưng bá phương đông sẽ không hề khó.
Nhưng Nhân Vương xem ra cũng không có ý này.
Mà Lý Hạo dường như cũng không có ý này.
Lý Hạo thở hắt ra, gật đầu: "Nhân Vương tiền bối nói chí phải! Nhân Vương ngay thẳng, thẳng thắn, mà ta cũng không muốn bị người khác chủ đạo, Hỗn Độn ngay tại nơi này, Nhân Vương tiền bối, nếu có điều cần cũng có thể tìm ta bất cứ lúc nào, uống rượu uống trà, bất cứ lúc nào ta cũng sẽ đợi!"
Nhân Vương cười: "Vậy là tốt rồi! Thế giới Liệt Thổ là Đại Miêu tặng, Nhị Miêu nhận lấy là được! Ngày xưa, trong huyễn cảnh, Nhị Miêu ngươi cũng giúp ta... Cũng giúp Đại Miêu, đây là lễ gặp mặt, cũng là tạ lễ, không cần khách khí gì cả!"
"Đại Đạo Thư của lão Trương trên thực tế cũng có ý như thế..."
Nói rồi cười nói: "Lần này đã giết chết bốn vị Đế Tôn bát giai, đều là các ngươi giết chết, còn là vì cứu ta... ta cũng không muốn nhận chiến lợi phẩm, mặt khác..."
Lý Hạo mở miệng: "Không cần gì khác, đã đủ rồi! Chúng ta bây giờ cũng không có người cần tấn cấp bát giai, lưu lại những thứ này đã đủ để Ngân Nguyệt ta tấn cấp thất giai, đa tạ tiền bối thành toàn!"
Đã đủ.
Về phần Nhật Nguyệt, Hà Lạc, đều là chính bọn họ đánh hạ, giết chết những thất giai kia, cũng là do Tân Võ giết chết, mỗi người chia chác là xong.
"Sảng khoái!"
Nhân Vương cười: "Được, cứ quyết định như vậy đi! Mặt khác, Tân Võ ta, gần đây có thể sẽ tiếp tục tiêu diệt toàn bộ chư giới phương đông, tuy nói xưng bá một phương không phải là mục đích, nhưng nếu đã đi ra thì cũng không thể mãi làm tiểu đệ cho người ta, ta không có thói quen này! Nếu ngươi muốn phương đông, vậy Tân Võ ta sẽ tìm khu vực đặt chân khác..."
"Không cần!"
Lý Hạo lắc đầu: "Nhưng sắp tới, ta hẳn là sẽ ở phương đông một khoảng thời gian, bố trí một số thứ, hoàn thiện đạo pháp, còn hi vọng các tiền bối thành toàn."
"Vậy tùy ngươi!"
Nhân Vương cũng không nhiều lời, giờ phút này, phương đông rõ ràng còn có đại lượng thế giới, nhưng trong miệng hai người, dường như đã thành của Tân Võ.
Bọn họ ngược lại là quyết đoán dứt khoát.
Mà Quang Minh Đế Tôn,giờ phút này có chút buồn bực, ta và nhi tử của ta còn chưa nói được mấy câu.
Hơn nữa... Các ngươi thế mà không hợp binh với nhau sao?
Nói thật, ông ta có chút khó hiểu.
Song phương đều rất mạnh, nhưng muốn nói vô địch thiên địa, vậy không đến mức đó, nếu thật sự như thế thì lần này sẽ không bị người vây giết, giờ phút này hợp binh với nhau có lẽ tốt hơn.
Vì sao... Nhất định phải chia tách ra?
Vừa chia ra, ta sẽ phải đi theo nhi tử, hay là tiếp tục ở lại?
Ông ta còn đang suy nghĩ, Không Tịch ngược lại đã chủ động truyền âm nói: "Phụ thân, vậy ta sẽ đi trước! Chư Đế ở thế giới Quang Minh vẫn nên ở bênTân Võ đi, Tân Võ khẳng định sẽ cắm rễ một chỗ, sẽ không tiếp tục lang thang, thích hợp với phụ thân hơn... Mà ta... thích đi lang thang, đi ra ngoài xem này nọ..."
Quang Minh Đế Tôn không nhịn được truyền âm: "Ngươi đã ở bên ngoài nhiều năm rồi!"
Đều đã đến thất giai, còn chưa về nhà sao?
"Không được! Phụ thân, ở đây, ta muốn làm gì làm, nếu trở về, ở chung với Tân Võ, tuy Tân Võ tốt, nhưng những người như Chí Tôn, Nhân Vương sẽ khiến ta có chút áp lực, ta vẫn là nên đi chung với Hạo Nguyệt huynh."
Quang Minh Đế Tôn không nói gì.
Thì ra ta không có áp lực sao?
Ông ta đang muốn nói gì đó, Không Tịch lại truyền âm: "Phụ thân hay là đi theo Tân Võ luôn đi, nếu phụ thân tới Ngân Nguyệt... Hạo Nguyệt huynh cũng sẽ không được tự nhiên, ngài là phụ thân ta, hắn là bằng hữu của ta... phụ thân của bằng hữu ở đó thì sẽ khiến người nọ lúng túng."
Mẹ nó!
Ngươi còn là con của ta sao?
Quang Minh Đế Tôn vô cùng phiền muộn.
Thì ra ngươi cần bằng hữu, không cần phụ thân sao?
Không phải thứ gì tốt!
Ngươi còn là nam tử, may mắn ngươi tên chó chết này còn chưa thành gia lập nghiệp, nếu không, trong mắt ngươi còn có người phụ thân này sao?
Hai phụ tử này âm thầm trao đổi một phen, mà Lý Hạo thì nhìn về phía Trương An, truyền âm nói: "Trương tiền bối, coi như ngài không quay về, Đại học Võ Khoa Viên Bình còn có một nhóm học viên... Bao gồm một số tu sĩ cổ thành, có lẽ phụ mẫu người thân đều ở Tân Võ... Hay là sắp xếp một phen đi!"
Trương An khẽ gật đầu.
Lại nhìn thoáng qua đám người, Lý Hạo cũng nhìn thoáng qua, cũng không nhìn thấy muội muội của Nhân Vương trong trí nhớ, hơi nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi thêm.
Thiếu mất không ít Đế Tôn, không biết là ở trong thế giới Tân Võ hay là đã rời đi.
Cũng tốt, tránh cho Trương An lại bị đả kích.
"Núi cao đường xa... Chư vị tiền bối, vậy ta cáo từ trước!"
Lý Hạo cũng không nói thêm gì, lại nói vài câu với Trương An, để ông sắp xếp xong xuôi thì lúc nào cũng có thể đi đến Trung Thế Giới Liên Minh thành tìm mình, mình sẽ ở bên đó một khoảng thời gian.
Trương An gật đầu, chính ông không quay về, nhưng một số người Tân Võ vẫn muốn trở về, tất nhiên phải sắp xếp xong xuôi mới được.
Rất nhanh, song phương mỗi người đi một ngả.
Chí Tôn nhìn thoáng qua phía bọn họ rời đi, hồi lâu sau thì truyền âm nói với Nhân Vương Đạo: "Cuộc sống như vậy là thứ ngươi mong đợi sao?"
Nhân Vương yên lặng quan sát, một lát sau mới truyền âm một câu: "Tự do tự tại là tốt, ta ngược lại thật ra rất chờ mong... Nhưng tự do một đoạn thời gian cũng đủ rồi, ta không giống với hắn, gia hỏa này... Vô tình vô cùng."
Chí Tôn sửng sốt, hồi lâu mới gật đầu, không nói gì.
Vô tình sao?
Không hề nhận ra, nhưng nếu Nhân Vương đã nói như vậy, có lẽ đúng là như thế.
Gia hỏa này xem ra cũng chán rồi, nên trở về thôi.