Vẫn là do Quang Minh Đế Tôn mở miệng trước: "Minh Đường, ngươi đã thất giai... Không tệ!"
Không Tịch có chút xấu hổ, lúc này mới lên tiếng: "Phụ thân!"
Nói rồi lại chào hỏi một tiếng với mấy vị Đế Tôn Diệu Dương: "Các vị thúc bá..."
Sau đó thì không biết nên nói gì nữa.
Nói cái gì cho phải đây?
Hai bên gặp nhau, bầu không khí giờ phút này lại có chút xấu hổ!
Lúc này, Lý Hạo chủ động đánh gãy tâm tình của mọi người, mở miệng nói: "Nhân Vương tiền bối đã bình yên trở về, vậy ta sẽ không làm phiền nữa!"
"Lần này bộc phát chiến đấu có chút đột ngột, Luân Hồi đã rút lui ở phương đông, phương đông vô cùng hỗn loạn... nếu Tân Võ có ý xưng bá phương đông, nếu cần trợ giúp, chúng ta có thể xuất thủ tương trợ..."
Chí Tôn cười nói: "Phương đông rất lớn, ba bên khác rất mạnh, tiểu hữu không nghĩ tới... Cùng xưng bá phương đông với Tân Võ ta sao?"
"Vậy thì thôi."
Lý Hạo lắc đầu: "Ta không giỏi quản lý, những người bạn này của ta cũng không thích bị quản thúc ở một chỗ, thích lang thang tứ phương hơn, tất cả mọi người là vì yêu thích, vì đạo pháp, vì tìm đạo, cho nên mới tụ tập ở cùng nhau, nếu là vì xưng bá... vậy lúc trước lưu tại tứ phương vực, có lẽ sẽ an toàn hơn một chút."
Chí Tôn nghe thế thì cũng không nhiều lời, ngẫm nghĩ, bỗng nhiên trong tay xuất hiện một bản Đại Đạo Thư, ném cho Lý Hạo, cười nói: "Lần này, Phương Bình nhờ có các ngươi tương trợ mới không xảy ra chuyện gì, nếu không, ta sợ ta sẽ bị những người khác đánh chết... nếu ngươi đến đây vì vấn đạo, Đại Đạo Thư này là cảm ngộ của ta mấy năm nay, chưa chắc có trợ giúp quá lớn, nhưng cũng có thể tham khảo một hai..."
Lý Hạo có chút chấn động, nhìn thoáng qua Chí Tôn.
Chí Tôn cười nói: "Tân Võ Ngân Nguyệt vốn là một nhà... Đương nhiên, dù là phân gia, cũng coi là huynh đệ chi bang! Hỗn Độn rất lớn, nhưng cũng rất nhỏ, nhưng cường giả rất nhiều, Xuân Thu phương nam, Ngũ Hành phương bắc, Hỗn Thiên phương tây... Bây giờ Luân Hồi cũng đi phương tây, thực lực phương tây đại tăng, ngày sau tất nhiên còn có một phen long tranh hổ đấu, hậu phương còn có Long Chiến... Phương đông chưa chắc là đất lành!"
"Ngươi cũng tốt, chúng ta cũng tốt... Nếu ở thời đại này, vậy không thể chỉ lo thân mình..."
"Lần này, các ngươi cứu Phương Bình, Tân Võ không thể báo đáp... Đại Đạo Thư liền đưa cho tiểu hữu vậy!"
Một bản Đại Đạo Thư, Đại Đạo Thư của Chí Tôn, không thể coi thường.
Theo Lý Hạo, có lẽ còn trân quý hơn một phương đại vũ trụ bát giai, giờ phút này, hắn ngược lại là có chút ngượng ngùng: "Cũng không cần như vậy, ngày xưa Ngân Nguyệt ta đi ra Tinh Môn, cũng nhờ có..."
"Cứ như vậy đi!"
Chí Tôn cười nói: "Đúng rồi, lần này chúng ta đã công phá tam giới Hà Lạc, Liệt Thổ, Nhật Nguyệt, đánh giết nhiều Đế Tôn thất giai..."
Ông ấy còn chưa nói xong, bên kia, một con mèo vẫn luôn tò mò nhìn chằm chằm Nhị Miêu, giờ phút này bỗng nhiên duỗi móng vuốt ra, trong móng vuốt giống như có một con cá to lớn siêu cấp, nó đẩy cá lớn về bên này, trong mắt to tràn đầy vui vẻ: "Nhị Miêu, tặng cá cho ngươi này!"
Nhị Miêu vốn không muốn phản ứng nó, nhưng nhìn thấy nó đang vui vẻ, lại đẩy một con cá lớn tới... Nhị Miêu kỳ thật nhận ra đó là Liệt Thổ chi giới, vô cùng to lớn, bị Đại Miêu nén lại.
Đó là một thế giới bát giai!
Cá lớn như này cũng không phải cá bình thường.
Nhị Miêu cảm thấy phức tạp, nhìn thoáng qua Đại Miêu, nói thầm một tiếng: "Ta không ăn cá!"
Đại Miêu mờ mịt: "Mèo sao lại không ăn cá?"
Hai con mèo cơ hồ giống nhau như đúc, người ngoài nhìn vào thậm chí khó mà phân biệt, giờ phút này đều tụ tập ở đây, nhưng Lý Hạo lại là có thể nhận ra ai là Đại Miêu, ai là Nhị Miêu.
Không phải thực lực, mà là... Khí chất.
Khí chất Đại Miêu có chút lưu manh giống như Nhân Vương, lại có chút lười biếng, có vẻ ngây thơ...
Một con mèo bát giai, mèo hung tàn không gì sánh được, lại cho người ta một loại cảm giác cực kì ngây thơ.
Mà Nhị Miêu, ngược lại nhìn giống huynh trưởng hơn.
Nhị Miêu không nói gì, thấy Đại Miêu cứ thúc con cá lớn bay tới phía bên mình, rất nhanh, thế giới bị nén kia rơi vào trước mặt mình, tâm tình Nhị Miêu có chút phức tạp, lại thầm nói: "Tự ngươi ăn đi!"
"Bản miêu còn có rất nhiều..."
Đại Miêu giống như rất vui vẻ, lại khoe khoang kho tàng trữ của mình, trước mặt dường như hiện ra một ao cá, đích xác có rất nhiều cá bơi bên trong ao, mà Lý Hạo nhìn thoáng qua, ánh mắt khẽ nhúc nhích, không có lên tiếng.
Cái ao kia thế mà... Đều là Đế Tôn cường đại, hoặc là thế giới hóa thành!
Đại Miêu này quả nhiên giống y như tin đồn, hung tàn không gì sánh được!
"Nhị Miêu tiền bối... Thương Đế có ý tốt, ngài nên nhận lấy đi!"
Lý Hạo vốn không muốn xen vào, giờ phút này thấy Thương Đế có chút luống cuống, vẫn mở miệng nói.
Nhị Miêu nghe vậy thì chần chờ một chút, lại nhìn Đại Miêu, cuối cùng nhìn thoáng qua Nhân Vương, Nhân Vương ngược lại không quan trọng, nhưng Nhị Miêu vẫn nói một câu: "Nhân Vương, Đại Miêu đi theo ngươi... Là lựa chọn của nó, cũng là lựa chọn của ngươi... Ta vốn không có quyền nói cái gì, nhưng những năm này, Đại Miêu giết chóc quá nặng..."
Nhân Vương có chút nhướng mày, khẽ cười, nhìn về phía Nhị Miêu: "Nói bậy, mèo đâu có giết người, đâu có đánh nhau, chỉ là câu cá mà thôi!"
Nói rồi, hắn ta nhìn về phía Nhị Miêu, nhìn về phía Lý Hạo, cười: "Lý Hạo, Nhị Miêu, còn có Vụ Sơn, Lôi Đế... Lần này, các ngươi đã cứu ta, đây chính là nhân tình, Phương Bình ta có ân tất báo! Chỉ là... Thứ ngươi và ta truy cầu cuối cùng có chút khác nhau! Đường nên đi như thế nào, ai cũng có con đường của mình, chúng ta cũng không nói lời giả dối, khi nào cần trợ giúp thì cứ mở miệng, nhưng... Cũng không nên tụ tập với nhau, nếu không... Dần dần, tình cảm phai nhạt, ngược lại không tốt!"