Viên Thạc đang nhắm mắt dưỡng thần, chờ sau khi Liễu Diễm đem mọi việc nói hết một lần, Viên Thạc mở mắt ra nói: "Không chỉ giữ người mà còn có di tích của bản thân!"
"Ba năm trước, ta đã thăm dò khu di tích đó và suýt chết ở đó!"
Vết thương ở trái tim của ông cũng lưu lại từ lúc đó.
Suýt nữa thì ông chết.
"Vào thời điểm đó, có một vị Nhật Diệu đã dẫn đầu đội, kết quả cũng chết ở đó, cũng có mấy vị Nguyệt Minh, các ngươi phải biết, Nhật Diệu vẫn rất có giá trị vào ba năm trước, siêu năng phát triển nhanh chóng, sau ba năm Nhật Diệu đều hy vọng sẽ tiến vào Tam Dương!”
Ở bên cạnh, Vương Minh dường như đã nghĩ ra điều gì, lập tức nói: "Đúng đúng đúng, ta vừa mới gia nhập Tuần Dạ Nhân ba năm trước, lần đó, một cường giả đỉnh cấp đã chết, còn có mấy vị Nguyệt Minh..."
Viên Thạc không quản gã mà nói tiếp: "Di tích này... Thực ra không phải là một di tích bình thường, mà là một toà thành cổ!"
Di tích cũng được phân chia lớn nhỏ.
Một ngôi mộ cũng được gọi là một di tích.
Nhưng lần này lại là một toà thành!
Đương nhiên, di tích rất lớn, thu hoạch cũng nhiều, cơ hội cũng nhiều.
"Thành cổ?"
Lưu Long lái xe, ánh mắt không chuyển, có phần trịnh trọng: "Xây Thành dưới mặt đất?"
"Đúng!"
Viên Thạc bình tĩnh nói: "Đó là một toà thành lớn dưới lòng đất đã bị chôn vùi, nhưng lại giữ nguyên dáng vẻ ban đầu của thành thị, bởi vì toà thành này không đơn giản,mà có một bảo vật trực tiếp bao phủ toàn bộ toà thành lớn, cũng chính là cái mà Tuần Dạ Nhân một mực muốn!"
Một toà thành lớn bị chôn vùi, mấu chốt là là toàn bộ toà thành đều được bảo tồn, bởi vì có bảo vật cản trở đất đá phá hủy thành lớn.
Lưu Long sửng sốt một chút: "Một bảo vật thật sự có thể bảo vệ một toà thành lớn, mà sau nhiều năm như thế, trải qua bao thăng trầm, liệu thành thị có thể được bảo tồn hoàn chỉnh hay không?"
"Thật."
Viên Thạc gật đầu nói: "Bảo vật như vậy thực sự tồn tại! Bởi vậy, toàn bộ lĩnh vực siêu năng Ngân Nguyệt đều điên cuồng vì nó, cho nên dù Tuần Dạ Nhân có xung đột với tam đại tổ chức, Trung Bộ đánh đến đầu rơi máu chảy, nhưng ở đây, bọn hắn đêug nguyện ý đi thăm dò cùng nhau."
"Lợi ích động nhân tâm, liệu có bao nhiêu đồ tốt ở một toà thành được bảo tồn hoàn chỉnh như vậy?"
"Cổ tịch, Nguyên Thần Binh, kỹ thuật của nền văn minh cổ đại, Võ Đạo của nền văn minh cổ đại, siêu năng của nền văn minh cổ đại... Đều có thể được tìm thấy. Ngoài ra còn có một số côi bảo, cường đại đến mức khó tin."
Viên Thạc dường như đã nghĩ ra điều gì đó, nói nhỏ: "Năm đó, ta đã từng khai quật qua một di tích cổ, mà di tích cổ nơi đó không lớn lắm, các ngươi đoán xem lần đó ta đã đào được cái gì?"
Đám người đều không biết điều đó, bọn hắn đều tỏ ra lắng nghe.
"Một cái cây!"
Viên Thạc thở dài một tiếng: "Một gốc đại thụ đã bị chôn vùi không biết bao nhiêu năm, cây đã héo khô chỉ còn lại thân cây. Ngay từ đầu đã không ai để ý, nhưng ai mà biết được, có người vô tình làm gãy thân cây… Trong phút chốc, tất cả mọi người đều cảm nhận được một sức mạnh... Sức mạnh của sự sống!"
Viên Thạc có chút xúc động, có chút khát vọng: "Chúng ta nhìn thấy một giọt nước, một giọt khác với nước, chôn ở giữa thân cây, thời điểm mở ra thân cây, giọt nước kia nhanh chóng tiêu tán. Năng lượng tràn ra ngoài khiến những cây già xung quanh, trong nháy mắt bung cành, rụng lá rồi mọc thành cây đại thụ cao ngất ngưởng. Ai có mặt trong chúng ta cũng bị cỗ khí tức này quét sạch một lần, tất cả mọi người ai cũng thấy mình trẻ ra 10 tuổi!"
Viên Thạc cảm khái không thôi: "Ta ở tuổi 70 còn có thể duy trì trạng thái đỉnh phong, nếu không phải bị thương, ta thậm chí có thể tiến vào Đấu Thiên, chuyện này cũng liên quan đến giọt nước đó, đây chính là bảo vật mà nền văn minh cổ đại lưu lại!"
Đám người nghe cảm xúc cũng trào dâng!
Một giọt nước đã phủ bụi ngàn vạn năm, phút chốc tràn ra lại khiến cho người ta trẻ ra, khiến cho cây cối trong chốc lát mọc thành đại thụ che trời.
Đây là loại bảo vật gì?
Không thể tưởng tượng nổi!
70 tuổi, đối với một võ sư mà nói quả thực là xuống dốc, nhưng Viên Thạc khi 70 tuổi vẫn đang nghĩ đến việc tiến vào Đấu Thiên, nhưng không may lại bị thương, nếu không có lẽ đã thành công từ lâu.
Lưu Long trầm giọng nói: "Viên lão, trong cổ thành này có bảo vật như vậy sao?"
"Ta không biết, có thể là có."
Viên Thạc nói, lại nói: "Toà thành cổ này vẫn chưa được khai phát, bởi vì chúng ta không vào được... Mà cũng không thể nói như vậy, chúng ta có lẽ đã tiến vào phía bên ngoài thành, kết quả một ngoại thành đã giết chết nhiều người trong chúng ta."
"Ngoại thành? Nơi phát ra nguy hiểm là cái gì?"
Lưu Long tiếp tục nghe ngóng, có lẽ chỉ có Viên Thạc biết những điều này, những người khác có thể biết nhưng chưa chắc nói.
Viên Thạc nhớ lại một chút, lúc này có chút không rõ, một lúc sau mới nói: "Thật khó nói cụ thể là cái gì, ngày đó chúng ta cùng tiến vào bên trong, bỗng nhiên phát ra một trận lửa rất nhanh đã thiêu chết rất nhiều người! Đây mới chỉ là bắt đầu, không mất nhiều thời gian đã có vô số lưỡi dao sắc bén bắn ra từ trong bóng tối, cũng đã giết chết rất nhiều người."
"Cuối cùng, khi chỉ còn lại ta với vị Nhật Diệu đó thì nghe thấy tiếng bước chân..."
Tiếng bước chân?
Người sống!
Mấy người chấn động!
Có người sống trong toà thành?
Làm sao có thể được.
Toà thành trong thời đại văn minh cổ đại này rốt cuộc đã bao nhiêu năm?
Không ai biết, bởi vì không thể phán đoán, năm tháng được ghi trong cổ tịch từ lâu đã không liên quan đến thời đại này, mà bây giờ là lịch Tinh Nguyên.
Một toà thành như vậy dù có được bảo tồn nguyên vẹn thì cũng không ai có khả năng tồn tại được đúng không?
Đã sớm nát thành xương rồi!
"Quả nhiên là tiếng bước chân... Đương nhiên, có thể là khôi lỗi."
(Khôi Lỗi được xem là những chiến binh không cảm xúc, là người cận vệ trung thành nhất trong Đấu Phá Thương Khung)
Viên Thạc không rõ đó là người sống hay khôi lỗi, ông nghiêm nghị nói: "Tóm lại, chúng ta chỉ nghe thấy âm thanh, nhưng không nhìn thấy người thật. Tuy nhiên, chúng ta đã bị tấn công, tồn tại trong bóng tối ra tay chống lại chúng ta! Rất cường đại, ta nhìn thấy một tia sáng lóe lên, vị Nhật Diệu kia đã bị giết! Lúc đó, ta nhanh chóng chạy trốn, bất chấp nguy hiểm, kết quả lại bị một thanh đao đâm thấu tim... Cũng may ta là võ sư, nội lực có tác dụng luyện hoá, vội vàng phong bế khe hở trái tim, lúc này mới may mắn thoát nạn!"
Ông thở dài một tiếng: "Nơi ma quái này... Thực ra ta không muốn đến. Nhưng ta không đến không được, những năm gần đây, Tuần Dạ Nhân đã cử người đến, kết quả là rất ít người sống sót, mà phần lớn không tìm thấy bất cứ thứ gì, bọn hắn hy vọng rằng ta có thể giúp đỡ thăm dò lại một lần."
Lý Hạo cau mày: "Lão sư, vậy người thật sự không nhìn thấy gì sao?"
"Ta cũng nhìn thấy một ít gì đó."