Hồng Nguyệt có bảy nhân vật cấp lãnh tụ, Hồng Chanh Hoàng Lục Thanh Lam Tử, Hồng Nguyệt tự nhiên là Ánh Hồng Nguyệt, Tử Nguyệt xếp hạng thứ bảy, chưa hẳn đại biểu thực lực, dù sao đây không phải Tử Nguyệt đời thứ nhất.
Nhưng địa vị lại rất cao.
Điều này cũng đại biểu Hồng Nguyệt rất xem trọng Ngân Nguyệt.
Không chỉ Hồng Nguyệt, những tổ chức khác thật ra cũng giống vậy.
Mấu chốt ngay tại việc rất nhiều cường giả đã đi ra từ Ngân Nguyệt Võ Lâm ... Đương nhiên đây là lí do trước kia, bây giờ đến xem, có lẽ có quan hệ với bát đại gia.
Dù sao Hách Liên Xuyên biết ông không phải đối thủ của người này, dù có thêm Hỏa Phượng Thương cũng không phải, vì Tử Nguyệt tất nhiên cũng có Nguyên Thần Binh trong tay!
Nguyên Thần Binh không coi là nhiều, nhưng vài hành tỉnh cũng sẽ có mấy món.
Nguyên Thần Binh cũng có phân chia mạnh yếu, trọng yếu, có vài Nguyên Thần Binh có hiệu quả đặc thù, tỉ như kiện Nguyên Thần Binh có tính công kích bây giờ Trung Bộ đang tranh đoạt, giá trị ngược lại hơi thấp, Tử Nguyệt là nhân vật trọng yếu như vậy, tất nhiên sẽ có!
"Tử Nguyệt!"
Hách Liên Xuyên trầm giọng nói: "Giao hay không giao Lý Hạo, chờ bộ trưởng tới lại nói! Ta không làm chủ được, ngươi cũng đừng hòng trắng trợn cướp đoạt, nếu không bộ trưởng vừa đến, khi đó tất nhiên Hồng Nguyệt và Tuần Dạ Nhân sẽ khai chiến!"
Tử Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn: "Khai chiến thì thế nào? Ngươi đang uy hiếp ta? Bây giờ Hạo Không chết rồi, Đoạn Thiên chết rồi, Tôn Nhất Phi chết rồi... Nếu không thể mang Lý Hạo đi, sao ta có thể bàn giao? Nếu dù sao cũng là phiền phức... Vậy thì càng loạn càng tốt!"
Dứt lời, nàng lấy tay chộp về phía Lý Hạo!
Xòe tay ra chưởng, lôi đình như ngục!
Một tay như che trời, trong nháy mắt đã mang đến cho tất cả mọi người áp lực to lớn vô cùng.
Vậy mà nữ nhân này động thủ thật.
Hách Liên Xuyên giận dữ, bạo hống một tiếng, đánh ra một quyền, thiên hỏa bộc phát, một tiếng ầm vang lên. Hách Liên Xuyên liên tiếp lùi lại, trên bàn tay tất cả đều là lôi đình, ầm ầm rung động, nổ cánh tay hắn không ngừng vỡ ra.
Mà Tử Nguyệt lại bất động như núi, xuất chưởng lần nữa, lại chộp về phía Lý Hạo lần nữa.
Bắt Lý Hạo, đầu tiên là vì Viên Thạc.
Thứ hai... Tự nhiên là vì thân phận hắn - truyền nhân bát đại gia.
Tử Nguyệt biết, chỉ cần lần này bắt được Lý Hạo, có lẽ có thể lấy công chuộc tội, không đến mức sau khi trở về bị trách phạt. Nếu bắt không được Lý Hạo thì lần này sẽ phiền toái.
Nàng ta dẫn đầu phân bộ Ngân Nguyệt, chết quá nhiều cường giả.
Tam Dương đều đã chết mấy người, bao quát Tôn Nhất Phi vừa chạy tới.
Phải biết rất nhiều hành tỉnh cũng không có Tam Dương trấn giữ.
Có vài hành tỉnh không quá quan trọng chỉ có Nhật Diệu tọa trấn. Phía Ngân Nguyệt, vì bát đại gia, vì Hầu Tiêu Trần mà tới mấy cường giả Tam Dương, kết quả bây giờ chỉ còn lại có một mình nàng ta, chỉ sợ phía trên cũng sắp tức đến điên rồi.
...
Trong đám người, Lý Hạo mặt không biểu tình.
Hắn chỉ nhìn người phụ nữ này lần lượt ra chiêu, lần lượt bị Hách Liên Xuyên ngăn lại.
Bắt ta?
Hắn không sợ chết, hoặc là hắn không sợ bây giờ sẽ chết, vì giờ khắc này, Tử Nguyệt không thể lại giết hắn.
Việc ở Ngân Thành còn chưa kết thúc, Bát Quái vẫn còn, cửa đá vẫn còn ở đó...
Những thứ này có thể Hồng Nguyệt đều biết.
Bọn chúng còn cần hắn, thậm chí còn cần chờ mùa mưa lần tiếp theo, rút ra huyết mạch của hắn, vậy nên bây giờ sẽ không giết hắn.
Hắn chỉ nhớ kỹ người này.
Mặt khác, Tử Nguyệt đã tới, vậy Hầu Tiêu Trần đâu?
Lúc này, mấy Nhật Diệu khác liên tục ra tay. Một Nhật Diệu tự nhiên không phải đối thủ của cường giả Tam Dương, nhưng nhiều Nhật Diệu ra tay, lập tức tràng diện đã lộ ra hỗn loạn.
Tử Nguyệt hừ lạnh một tiếng, trong lúc mơ hồ, trong cơ thể giống như có cái gì muốn tuôn ra.
Lý Hạo yên lặng quan sát, hắn thấy được trong cơ thể Tử Nguyệt có một hung thú nhìn không ra bộ dạng giống như muốn đi ra, hẳn là Nguyên Thần Binh.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã thấy vô số thanh Nguyên Thần Binh.
Hắn dư quang nhìn lướt qua Trương Đình trốn ở trong đám người giống như hắn...
Người Tam Dương trung kỳ này có khả năng đến từ Trung Bộ, cầm trong tay Nguyên Thần Binh, nhưng vào lúc này lại lựa chọn tránh né.
Lưu Long bên cạnh Lý Hạo một mực không ra tay.
Ông chỉ bảo hộ Lý Hạo ở sau lưng.
Viên Thạc mất tích, Lý Hạo là do ông mang tới, giờ đây ông chính là tầng phòng hộ cuối cùng của Lý Hạo. Mặc dù ông chỉ là Đấu Thiên bình thường, hoàn toàn không phải cường giả Võ Đạo như Viên Thạc.
Trong lòng Lý Hạo hơi ấm chút, trước mắt cũng không phải người người đều cùng một dạng với Trương Đình.
Bọn người Hách Liên Xuyên đều đang ra tay. Tuy chỉ cần giao ra hắn là được nhưng những người này vẫn không thỏa hiệp. Tốt xấu gì Tuần Dạ Nhân cũng còn uy nghiêm và huyết tính cuối cùng.
Ngay một khắc lúc Lôi Đình Cự Thú giống như muốn hiện ra, bỗng nhiên Tử Nguyệt tạm dừng công kích, lui về phía sau mấy bước.
Một lát sau, hai bóng người từ đằng xa chậm rãi đi tới.
Một nam một nữ.
Lý Hạo biết người nam, Hầu Tiêu Trần.
Nữ thì chưa quen biết, một khuôn mặt lạnh như băng, giờ này đỡ lấy Hầu Tiêu Trần, đang đi theo đến bên này.
Hách Liên Xuyên yên tâm rồi!
"Hầu bộ!"
Hầu bộ trưởng đến rồi!
Về phần Ngọc tổng quản cạnh hắn, ngược lại không ai chào hỏi. Đại tổng quản này nhiều năm qua đã một mực chăm sóc Hầu Tiêu Trần, về phần nàng và Hầu Tiêu Trần có phải có quan hệ khác không... Mọi người lười nhiều chuyện.
Hầu Tiêu Trần không gia thất, nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, bọn họ mới không thèm để ý trong đó quan hệ thế nào.
Tử Nguyệt cũng nhìn về phía Hầu Tiêu Trần. Dù thời khắc này Hầu Tiêu Trần lộ ra ốm yếu, thậm chí còn cần người đỡ, thế nhưng không ai sẽ xem nhẹ Hầu Tiêu Trần.
Đây là người năm đó giết chết một cường giả siêu năng Tam Dương ngay trước mặt Ánh Hồng Nguyệt.
Thời điểm đó Ánh Hồng Nguyệt cũng đã bước vào Húc Quang.
Vẫn như trước bị người giết một cường giả Tam Dương ngay trước mặt, có thể thấy được Hầu Tiêu Trần cường đại.
"Hầu Tiêu Trần!"
Tử Nguyệt cũng mở miệng, mang theo chút lãnh ý: "Tuần Dạ Nhân quản nhiều quá, các ngươi cũng muốn bảo đảm cho đệ tử Viên Thạc?"
Hầu Tiêu Trần cười, mây trôi nước chảy: "Lý Hạo là Tuần Dạ Nhân?"
Nơi xa, Hách Liên Xuyên vội nói: "Đúng!"
"Vậy là được rồi."
Hắn nhìn về phía Tử Nguyệt, cười nói: "Được rồi, đừng nóng giận. Tử Nguyệt đời thứ ba, chờ cường giả Hồng Nguyệt tới các ngươi rồi lại nói những thứ này, một mình ngươi... Sao phải tự tìm cực khổ."
Ánh mắt Tử Nguyệt lạnh lùng!
Hầu Tiêu Trần cười nói: "Nhìn ta làm gì? Ta lại không sợ ngươi, dù ta bây giờ không bằng năm đó, cũng sẽ không sợ tiểu nha đầu ngươi. Tử Nguyệt đời thứ hai chính là bị ta giết, giết ngay trước mặt Ánh Hồng Nguyệt. Chung quy chắc ngươi không muốn, ta lại thay đổi triều đại cho Tử Nguyệt các ngươi phải không?"
Lời này vừa nói ra, lúc này Tử Nguyệt mới hơi biến sắc.
Đúng vậy, năm đó bị giết, chính là Tử Nguyệt đời thứ hai!
Bây giờ bị đề cập, Sắc mặt Tử Nguyệt hơi khó coi.
Nhưng cố kỵ Hầu Tiêu Trần, cũng là sự thật.
Nơi xa, một bóng người như ẩn như hiện, Hầu Tiêu Trần nhìn về phía bên kia, khẽ cười một tiếng: "Luân Chuyển, Diêm La cũng muốn dính vào một tay? Diêm La lần này không có tổn thất, Hồng Nguyệt tổn thất mới thảm trọng, ngươi cũng muốn giống như Hồng Nguyệt?"
Nơi xa, tiếng cười thăm thẳm truyền đến: "Cũng không có ý này, Hầu bộ hiểu lầm! Chỉ là cảm nhận được siêu năng ba động nơi đây nên đến xem thôi. Nếu Hầu bộ tới, vậy chúng ta rời đi trước!"
Dứt lời, nơi xa, mấy bóng người biến mất.