Hầu Tiêu Trần không chút hoang mang, từng bước đi tới, nói khẽ: "Tử Nguyệt, cho tới hôm nay Bán Sơn của Phi Thiên cũng không có xuất hiện, ngươi có tiếp xúc với hắn không? Đi đâu? Là ẩn nấp hay là bế quan chuẩn bị đột phá?"
Tử Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau một khắc, lóe lên một cái rồi biến mất, như là lôi điện, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Không muốn cùng Hầu Tiêu Trần nói thêm.
Hầu Tiêu Trần cũng không thèm để ý, lắc đầu: "Người trẻ tuổi, thiên phú thật tốt, đáng tiếc... Chính là không có lễ phép. Dù sao ta cũng là ân nhân của nàng, nàng có thể được đề bạt thành Tử Nguyệt đời thứ ba, chẳng lẽ không nên cảm tạ ta?"
Im ắng.
Hách Liên Xuyên đợi một hồi mới nói: "Bộ trưởng, sao giờ ngài mới đến?"
Khá trễ so với người khác!
Hầu Tiêu Trần nhìn hắn một cái, cười nói: "Ta ngã bệnh, đi đường chậm, ngươi không biết hả?"
"..."
Được đó, lý do không có kẽ hở.
Thế nhưng... Vô nghĩa!
Coi như thụ thương chưa lành cũng không trở thành dạng này. Thật ra cường giả mang thương trên thân cũng rất phổ biến, coi như không có dưỡng tốt thì cũng không trở thành dáng vẻ ốm yếu, cùng lắm thì thực lực bị hao tổn chút thôi.
Lúc này, những người khác cũng liên tục kích động hô lên.
"Bộ trưởng đến rồi!"
"Nhìn Tử Nguyệt còn dám phách lối nữa không, bộ trưởng ở đây, không có phần cho nàng phách lối!"
...
Phía Lý Hạo, Lưu Long cũng nhìn thoáng qua Hầu Tiêu Trần, thấp giọng, nói nhỏ: "Ít nói chuyện! Vị này... Cũng không phải người bình thường, cũng không dễ nói chuyện như Hách bộ."
Ông còn dám đùa giỡn với Hách Liên Xuyên, thậm chí là lừa trên gạt dưới, nhưng với Hầu Tiêu Trần thì khác, người có tên, cây có bóng.
Chỉ là nhiều năm trước đối kháng Ánh Hồng Nguyệt đã khiến thanh danh hắn nổi bật. Dù Tử Nguyệt ở phía đối địch thấy hắn tới cũng nhanh chóng bỏ chạy, không dám ở lâu.
Lý Hạo không nói gì.
Hắn chỉ nhìn về phía người kia, tóc hơi dài, giống như đã nhiều ngày không xử lý, hơi ốm yếu, dáng người không tính quá lớn, hình như còn hơi thấp hơn Lý Hạo một chút.
Hắn mặc đồng phục Tuần Dạ Nhân, mang màu xanh đen, hơi sáng hơn màu đen của đám người Lý Hạo mặc.
Nhìn dáng vẻ đại khái hơn ba mươi tuổi.
Nhưng Lý Hạo biết người này hẳn đã qua tuổi bốn mươi.
Về phần có đến tuổi năm mươi hay không, việc này cũng không rõ ràng, dù sao không có biểu hiện còn trẻ như vậy.
Mang trên mặt nụ cười yếu ớt, phối hợp thêm sắc mặt ốm yếu, lộ ra rất nhã nhặn.
Nhưng chính người này, ngay tối hôm qua đã nói ra lời cùng lắm thì tự lập!
Hắn quan sát Hầu Tiêu Trần, Hầu Tiêu Trần cũng nhìn về phía Lý Hạo. Hắn bước từng bước đi đến phía Lý Hạo, trên mặt lộ ra nụ cười: "Đệ tử Viên Thạc? Truyền nhân Lý gia thuộc Bát đại gia?"
Có rất ít người đề cập đến bát đại gia.
Nhưng hôm nay đã bị Hầu Tiêu Trần nói thẳng ra.
Lý Hạo cúi đầu: "Ta là môn nhân Ngũ Cầm, về phần bát đại gia... Ta không phải quá rõ, chỉ là nghe nói qua. Hình như Hồng Nguyệt cảm thấy ta là truyền nhân của họ, cụ thể có phải hay không, ta không rõ."
Hầu Tiêu Trần khẽ gật đầu, cười nói: "Ừm, không tệ!"
Nói rồi, hắn nhìn về phía Hách Liên Xuyên, nói: "Phái người đi Diêm La, Phi Thiên, Kiếm Môn, mời người của bọn hắn tới ngồi nói chuyện chút. Nếu bây giờ không đến, vậy ngày mai chúng ta sẽ tự mở ra di tích, tiến vào di tích!"
"Bây giờ?"
"Bây giờ!"
"Được!"
Hách Liên Xuyên lập tức sắp xếp người đi mời các nhà thủ lĩnh đến thương thảo.
Hầu Tiêu Trần không có nói thêm gì, nhìn thoáng qua Lý Hạo, nói: "Có thời gian theo giúp ta quan sát chiến trường trước đó không?"
"Bên phía cầu vượt?"
Lý Hạo hỏi một câu.
Hầu Tiêu Trần gật đầu.
Lý Hạo vội nói: "Bộ trưởng, mời!"
Hầu Tiêu Trần muốn đi nhìn, hắn tự nhiên không có đạo lý từ chối.
Những người khác muốn theo, Hầu Tiêu Trần khoát tay, chỉ để cho Ngọc tổng quản đỡ hắn, một đường đi theo Lý Hạo, đi về phía chiến trường trước đó.
Trên đường, cũng không có nói gì.
...
Lý Hạo rất ngạc nhiên với Hầu Tiêu Trần, nhưng hắn nhẫn nhịn lại.
Không nên nói không nói, không nên hỏi không hỏi.
Bây giờ hắn chỉ là Phá Bách, đối phương lại thủ lĩnh Tuần Dạ Nhân Ngân Nguyệt, địa vị hai bên không bình đẳng, chênh lệch rất lớn.
Đi một hồi, đã đến chiến trường .
Hầu Tiêu Trần nhìn thoáng qua phần mộ xa xa, lại nhìn phía bầu trời.
Một lát sau, hắn ho nhẹ một tiếng, lơ lửng trên không, bỗng nhiên lên tới giữa không trung.
Hắn đi trên không trung như đi dạo nhàn nhã, chậm rãi đi tới, có đôi khi sẽ vươn tay bắt chút không khí, giống như đang cảm nhận được chiến đấu trước đó.
Một lát sau, hắn rơi xuống mặt đất.
Cảm khái một tiếng, hơi thổn thức: "Năm đó Viên lão ma cuối cùng vẫn không yên tĩnh lại, một khi bước vào Đấu Thiên, mấy ngày đã bước vào Uẩn Thần. Ngũ Cầm Dung Thế, quả nhiên ghê gớm!"
Nói rồi, hắn vừa cười nói: "Tâm hỏa nuôi vượn, thận thủy nuôi hổ... Nói như vậy, Uẩn Thần, uẩn chính là Ngũ Tạng Thần? Lấy ngũ thế là thần, uẩn ngũ thế chi thần?"
Nói rồi, khẽ nhíu mày: "Nhưng cái này... Cũng không thích hợp những người khác!"
Ánh mắt hắn rất tốt, nhưng cẩn thận tưởng tượng, đây cũng là con đường phù hợp Viên Thạc nhưng cũng không đại biểu phù hợp võ sư khác.
"Nếu như vậy, võ sư quật khởi... Chỉ là mộng tưởng. Một người mạnh, không có nghĩa là võ sư đều mạnh!"
Hầu Tiêu Trần lắc đầu: "Võ sư, không phải người nào cũng là Viên Thạc, không phải người nào cũng có thể uẩn ngũ thế! Năm đó ông vì uẩn ngũ thế mà sau khi giết bao nhiêu người mới bước vào ngũ thế dung hợp, còn suýt chút gãy mất con đường Đấu Thiên."
Con đường này hình như những người khác đi không thông!
Nếu như vậy...tuy Viên Thạc mạnh, thế nhưng không đến mức khiến người trong thiên hạ chấn động.
Hầu Tiêu Trần giống như hơi tiếc nuối.
Viên Thạc cường đại, nhưng mạnh chỉ là một người... Cũng không để hắn quá mức để ý.
Hắn càng hy vọng Viên Thạc thật sự mở ra Thông Thiên Chi Đạo của võ sư.
Phàm là võ sư, đều có hi vọng.
Dù là Đấu Thiên chính là một đạo khảm loại bỏ vô số người, nhưng thiên hạ to lớn, bây giờ lại có năng lượng thần bí, võ sư tiến bộ càng nhanh, người cảm ngộ thế nhất định có, mà lại rất nhiều.
Khi đó người người đều có thể thành Uẩn Thần, đó mới là Võ Đạo hưng thịnh!
Lý Hạo cúi đầu nói: "Lão sư vừa bước vào giai đoạn này, đang thử phổ cập."
Hầu Tiêu Trần gật đầu, cười hỏi: "Ngươi thì sao?"
"Ta?"
"Đúng, ngươi hẳn đã cũng bước vào Đấu Thiên, mặc dù nội tình không bằng lão sư ngươi, nhưng ta nghĩ ngươi cũng sẽ không cam tâm ở lại Đấu Thiên cả một đời. Ngươi có kế hoạch gì cho tương lai?"
"Ta còn trẻ..."
"Hai mươi tuổi, không trẻ."
Hầu Tiêu Trần nở nụ cười: "Ngươi phải biết, tại khu vực Trung Bộ, vào hai mươi tuổi đã có người bước vào Tam Dương! Theo siêu năng quật khởi, năng lượng thần bí xuất hiện, siêu năng tấn cấp đơn giản, Thiên Quyến Thần Sư càng như được trời trợ giúp, nhanh chóng tấn cấp. Võ sư có năng lượng thần bí phối hợp tu luyện, đơn giản gấp mười lần so với năm đó! Hai mươi tuổi, cũng nên có một vài kế hoạch."
"Huống chi ngươi còn là học sinh của Viên Thạc, truyền nhân bát đại gia. Nếu ngươi không trở nên mạnh mẽ thì sẽ có rất nhiều phiền phức."
Hắn nói đến đây, lại nói: "Còn nữa, mỗi người tồn tại đều có giá trị của mình! Ngươi không phải học sinh của ta, không phải con của ta, vì ngươi là Tuần Dạ Nhân, cho nên ta mới bằng lòng giúp ngươi một hai, nhưng nếu phiền phức ngươi mang tới vượt qua giá trị ngươi mang tới, ngươi cảm thấy một người xa lạ sẽ trợ giúp ngươi vô hạn?"
Một câu rất thực tế.