Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 362 - Chương 362: Lóe Mù Mắt

Chương 362: Lóe Mù Mắt Chương 362: Lóe Mù Mắt

Lý Hạo im lặng một hồi, mở miệng: "Lão sư mất tích, bây giờ chỉ có ta biết truyền thừa hạch tâm Ngũ Cầm Thuật, bao quát quá trình lão sư Uẩn Thần, lý niệm Uẩn Thần, đều chỉ có ta biết."

"Chỉ những thứ này?"

Hầu Tiêu Trần thất vọng, nói: "Nếu chỉ có những này, nếu như phổ cập con đường cho đại chúng, vậy còn đáng giá để ý. Nhưng nếu chỉ có thể nhằm vào một người, vậy sẽ không cần quá mức coi trọng."

Lý Hạo lại im lặng.

Không biết qua bao lâu, Hầu Tiêu Trần chuẩn bị rời đi, Lý Hạo bỗng nhiên nói: "Ta là truyền nhân bát đại gia!"

"..."

Hầu Tiêu Trần cười, quay đầu nhìn về phía hắn: "Không phải ngươi không xác định hả?"

"Xác định!"

Lý Hạo cúi đầu, ngượng ngùng nói: "Lão sư ta nói, không cần nói với bên ngoài như vậy, nhưng trên thực tế ta chính là thế! Bát đại gia, không thể coi thường tại thời kỳ cổ văn minh, thậm chí có liên quan vài tuyệt mật và một số di tích!"

Hầu Tiêu Trần cân nhắc một lát, gật đầu: "Tính miễn cưỡng đi, vậy cứ như thế!"

Dứt lời, hắn cất bước đi về phía doanh địa.

Ngọc tổng quản một mực giống như người trong suốt, cũng chưa từng mở miệng.

Lý Hạo yên lặng đi theo, cũng không rên một tiếng.

Hắn nhìn không thấu Hầu Tiêu Trần, hoặc là nói cũng không quá dám nhìn.

Nhưng Ngọc tổng quản... Hắn miễn cưỡng có thể nhìn thấu một hai, mặt trời to lớn, suýt chút lóe mù mắt hắn.

Hách Liên Xuyên... Thật thảm!

Còn là bộ trưởng bộ thứ nhất, vậy mà ngay cả nữ nhân cũng không bằng.

Ngọc tổng quản này không thể coi thường.

Nhưng đối phương lại cam nguyện điệu thấp làm quản gia, vì vậy có thể thấy được Hầu Tiêu Trần mới thực sự khủng bố.

Cho nên từ đầu tới đuôi, Lý Hạo đều cúi đầu.

Hắn sợ ngẩng đầu, còn chưa bị Hầu Tiêu Trần làm lóe mù mắt thì đã bị Ngọc tổng quản lóe mù mắt.

Lý Hạo thầm nghĩ rất nhiều, mà càng nhiều là nghi hoặc đối với Hầu Tiêu Trần.

Vì sao... Không cảm nhận được quá nhiều siêu năng.

Chẳng lẽ nói đối phương đã hoàn toàn nội liễm?

Hay là đối phương thật ra cũng là võ sư?

Hẳn không phải thế chứ?

Rất nhiều nghi hoặc hiện lên trong lòng, nhưng Lý Hạo lựa chọn an tĩnh, đi cùng một chỗ với những đại nhân vật đa mưu túc trí này, coi như mình chẳng biết gì là được.

Lão sư không ở bên cạnh, Lý Hạo lại khôi phục trạng thái cẩn thận, kín kẽ.

Trước mặt đại lão, khiêm tốn chút cũng không có gì chỗ xấu.

Nếu cao điệu có lẽ sẽ đạt được sự coi trọng của Hầu Tiêu Trần, thế nhưng... Có cần không?

Hắn không quen, cũng không có tình cảm với Hầu Tiêu Trần, không cần đối phương coi trọng.

Điều duy nhất hắn cần chính là, trong thời gian ngắn, Hầu Tiêu Trần có thể giúp hắn chống cự chút áp lực. Về phần này cũng không phải là giai dịch giữa hắn với Hầu Tiêu Trần mà là lão sư và Hầu Tiêu Trần đạt được chút hiệp nghị.

Cho nên Lý Hạo phán đoán Hầu Tiêu Trần muốn để hắn hiện ra giá trị, chưa chắc là vấn đề che chở hay không che chở.

Thêm nữa, Hầu Tiêu Trần sẽ giao hắn ra?

Sẽ không!

Một nhân vật có thể nói ra tự lập, giờ đây lại giao Lý Hạo ra, Tuần Dạ Nhân tất nhiên sẽ bất ổn. Dù cho tất cả mọi người hiểu việc giao ra Lý Hạo có thể bớt đi rất nhiều phiền phức, nhưng Lý Hạo là Tuần Dạ Nhân, đây là điều không thể sửa đổi. Giao ra người một nhà để đổi lấy hòa bình ngắn ngủi, ai sẽ bán mạng vì dạng phản vương này?

Bại lộ bí mật, nhiều nhất đổi lấy cũng chỉ là chút tài nguyên, mà bỏ ra có thể là cái giá đắt hơn.

Đây chính là việc Lý Hạo cân nhắc.

Cho nên trước mặt Hầu Tiêu Trần, hắn rất điệu thấp, cũng không biểu hiện ra chỗ đặc thù. Về phần thực lực Phá Bách viên mãn, chắc hẳn Hầu Tiêu Trần cũng chưa để trong mắt.

Dù sao hắn cũng không phải Viên Thạc năm đó hoành hành một thế.

Hắn chỉ là Lý Hạo, một người mới.

Lý Hạo lĩnh ngộ kiếm thế và địa thế, bây giờ vẫn còn đang trong thời kỳ thế lớn mạnh, cũng đang thử nghiệm dung hợp hai thế này. Mặc dù cảm giác tùy thời có thể bước vào Đấu Thiên, nhưng Lý Hạo cũng không sốt ruột.

Nếu bây giờ bước vào Đấu Thiên, hắn sẽ chỉ là Lưu Long kế tiếp.

Mà thứ Lý Hạo muốn không phải đơn giản chỉ trở thành Đấu Thiên.

Lão sư dung hợp ngũ thế, Lý Hạo hắn ít nhất cũng phải dung hợp nhị thế mới được. Cứ như vậy, sau khi hắn bước vào Đấu Thiên có thể nhanh chóng cường đại, có thể so với Nhật Diệu trung hậu kỳ thậm chí đỉnh phong, chứ không phải sau khi bước vào chỉ có thể đánh bại vài Nhật Diệu sơ kỳ... Vậy quá tốn thời gian.

Lý Hạo đi ở phía sau, trong lòng tự hỏi những thứ này.

Lại nghĩ tới di tích.

"Di tích hẳn là sẽ còn tiếp tục, bọn người Hầu Tiêu Trần sẽ không bỏ qua, đám người chú ý nhiều quá ngược lại sẽ không có cơ hội, cho nên chuyến đi di tích ngày mai có xác suất lớn sẽ không xảy ra vấn đề, chỉ là người tiến vào..."

Hắn suy nghĩ, có lẽ sẽ giảm bớt vài người hoặc là tăng thêm vài cường giả.

Những người Hồng Nguyệt khác chết rồi, Tử Nguyệt sẽ đi vào?

Sau khi tiến vào cũng tốt. Giờ này Lý Hạo thậm chí hi vọng Tử Nguyệt có thể vào, tiến vào, nói không chừng thời khắc mấu chốt còn có thêm một người giúp đỡ... Hồng Nguyệt bây giờ cũng không hy vọng Lý Hạo chết trong di tích.

Chỉ nhìn xem Ánh Hồng Nguyệt có từng hạ mệnh lệnh cho Tử Nguyệt như vậy không.

"Sau khi tiến vào Đấu Thiên, ta cũng muốn nhanh chóng Uẩn Thần. Lão sư uẩn ngũ thế, trước tiên ta có thể uẩn nhất thế, kiếm hoặc là Đại Địa Chi Thế, việc này cần đầy đủ thổ năng hoặc kim năng."

Kiếm thuộc kim, địa thuộc thổ.

Lão sư uẩn Tâm Hỏa Viên, hấp thu trọn vẹn năng lượng sinh mệnh của một Tam Dương, hơn ngàn khối hỏa năng mới đủ.

Trước đó Lý Hạo hấp thu chút, nhưng tối thiểu cũng phải chuẩn bị hơn ngàn mới đủ.

Lúc này hắn nghĩ ở đâu ra hơn ngàn khối thổ năng hoặc kim năng.

"Một Tam Dương hoặc bốn năm Nhật Diệu mới được."

"Không nói Tuần Dạ Nhân, Hồng Nguyệt chết chỉ thừa một Tử Nguyệt, Quang Minh đảo bị hủy diệt, trước mắt không rõ tình huống Kiếm Môn, không tiện ra tay... Phi Thiên hoặc Diêm La? Diêm La là mục tiêu hàng đầu..."

Hắn nghĩ tới Diêm La.

Diêm La có lẽ là mục tiêu phù hợp hắn nhất.

"Thủy thế ngược lại không gấp, có điều cũng có thể sớm chuẩn bị cường hóa, Trương Đình ngược lại phù hợp."

"Phía Diêm La, ta biết Lý Đại Hổ là hệ Thổ, có điều chỉ là Nhật Diệu sơ kỳ mà thôi... Thủ lĩnh của bọn họ cũng là một Tam Dương..."

Còn có Luân Chuyển Vương hôm nay tới, không biết có thể tiến vào trong di tích không.

Suy nghĩ của hắn sớm đã bay xa, rõ ràng chỉ là Phá Bách nhưng lại để mắt tới Nhật Diệu thậm chí là cường giả Tam Dương.

Nếu có ai biết được, đại khái sẽ nghĩ hắn là tên điên.

"Lý Hạo!"

Vào thời khắc này, phía trước, Hầu Tiêu Trần bỗng nhiên hô một câu.

Lý Hạo nhanh chóng tiến lên, cúi đầu nói: "Bộ trưởng!"

Hầu Tiêu Trần quay đầu nhìn hắn một cái, cười nói: "Ngươi thật sự giống như đang suy nghĩ rất nhiều, là có việc gì áp lực hả?"

Lý Hạo thầm giật mình, đang suy nghĩ rất nhiều?

Ta suy nghĩ chuyện mà thôi, không đến mức cả việc này mà ngươi cũng có thể thấy được?

Bình Luận (0)
Comment