Võ sư không có siêu năng ba động, áo giáp này giống như cũng có chút tác dụng che giấu khí tức, lại thêm tố chất thân thể mạnh mẽ... Nếu mang những hắc giáp này cho những võ sư kia dùng...
Suy nghĩ của Luân Chuyển Vương chuyển động.
Bây giờ, võ sư vì Viên Thạc nên có vài dấu hiệu ngẩng đầu, thật ra các tổ chức lớn cũng một mực không hề từ bỏ bồi dưỡng võ sư, chủ yếu vẫn là bồi dưỡng siêu năng để sau đó phục dịch.
Nhưng nếu võ sư đều phối hợp những áo giáp này thì sao?
Áo giáp có lực phòng ngự rất mạnh đối với siêu năng!
Chỉ cần võ sư bên trong không bị đánh chết thì một võ sư Phá Bách khả năng có thể đối kháng Nhật Diệu.
Nói rồi, gã giương tay vồ một cái, một binh sĩ mặc hắc giáp trực tiếp bị gã bắt bỏ vào trong tay.
Có thể thấy rõ sự hùng mạnh của Tam Dương đỉnh phong.
Gã nắm trong tay, mặc cho binh sĩ mặc hắc giáp vùng vẫy một hồi, dần dần đánh mất động lực.
Gã cẩn thận quan sát một phen, hơi cau mày: "Bên trong... Không phải người?"
Hình như không phải người!
Cụ thể là cái gì thì gã không rõ, giờ đây gã không dễ đánh mở hắc giáp, cưỡng ép mở ra cũng không phải không được, lấy thực lực của gã, đây chỉ là áo giáp binh sĩ cấp Nguyệt Minh, còn không ngăn được công kích của gã.
Nhưng đây là bảo vật... Thăm dò di tích không phải vì bảo vật sao?
Khi binh sĩ mặc hắc giáp đã mất đi liên hệ với đại địa, dần dần áo giáp hơi nhẹ đi, giống như không có chèo chống vừa rồi.
Lúc này Hồng Nhất Đường mở miệng: "Luân Chuyển Vương, mở một bộ ra xem chút đi, dò xét xem đến cùng là cấu tạo dạng gì mà có thể khiến những vật này một mực tồn tại ở đây!"
Luân Chuyển Vương suy nghĩ chút, gật đầu.
Trong tay hiện ra một đạo phong nhận.
Phong nhận hùng mạnh, sức mạnh Tam Dương đỉnh phong, dùng một kích đã rất thuận lợi cắt hắc giáp ra.
Dưới tình huống Nguyệt Minh và Nhật Diệu không cách nào phá hư, gã tuỳ tiện đã cắt ra bộ áo giáp này.
Lúc này không chỉ bọn hắn, đám người Lý Hạo cách thật xa cũng gắt gao chăm chú nhìn... Mặc dù nhìn không phải quá rõ ràng, nhưng bọn họ cũng rất tò mò rốt cuộc trong áo giáp này là cái gì?
"Ừm?"
Ngay một khắc này, bên kia truyền đến một trận âm thanh kinh nghi bất định.
Giọng Hồng Nhất Đường cũng mang theo chút rung động: "Xương khô?"
Lời này vừa nói ra, mấy người Lý Hạo cũng thấy chấn động trong lòng.
Xương khô?
Thực sự có người ở bên trong?
Luân Chuyển Vương cũng hơi kinh ngạc: "Thế mà... Thật sự là binh sĩ! Chẳng qua là binh sĩ đã chết, điều này... Tòa thành này, trước kia thế mà thật sự dùng những áo giáp này, những võ sư dùng như binh sĩ?"
Thật bất khả tư nghị! (không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được)
Lúc này gã mở ra áo giáp, bên trong thật sự có người... Chẳng qua là một bộ xương khô đã mục nát, một khắc khi mở ra áo giáp, xương cốt đã theo gió mà hóa thành bột mịn.
Trong nháy mắt biến mất!
Sở dĩ xương khô được bảo tồn là vì có hiệu quả áo giáp bịt kín.
Giờ này mở ra áo giáp, những xương cốt này trong nháy mắt đã vỡ vụn.
Chẳng qua Luân Chuyển Vương lại nghiên cứu áo giáp, nhìn thoáng qua Hồng Nhất Đường. Ánh mắt Hồng Nhất Đường khẽ động, rất nhanh đã nói: "Nếu Diêm La muốn những thứ này thì tự nhiên thuộc về Diêm La. .. Chẳng qua, tiếp theo nếu còn bảo vật, Kiếm Môn cũng là tổ chức, không có khả năng không có thu hoạch được gì, Luân Chuyển Vương cảm thấy thế nào?"
Hiển nhiên gã biết Luân Chuyển Vương coi trọng những áo giáp này.
Mặc dù đã mất đi địa thế đặc thù nơi đây duy trì, giống như không cách nào bổ sung năng lượng liên tục không ngừng, nhưng vẻn vẹn chỉ là cấu tạo áo giáp, độ kiên cố, đây đã là bảo vật cực mạnh.
Nếu có thể phỏng chế ra, chế tạo ra một đại quân võ sư... Đơn giản không dám tưởng tượng.
"Được, đa tạ Hồng kiếm chủ!"
Luân Chuyển Vương lộ ra dáng tươi cười, mặc dù đối phương muốn thì gã cũng không cho. Dù sao một Tam Dương như hắn còn có nhiều Nhật Diệu ở bên nhưng giờ đây lại gặp phải cổ thành nhiều nguy cơ như vậy, trở mặt cũng không ổn.
Hầu Tiêu Trần nói rất đúng, khi bọn hắn thấy được nguy hiểm trong đó thì sẽ rất khó lại có tâm tư chém giết lẫn nhau.
Đơn thuần chỉ là tiểu đội trăm người áo giáp trước mắt này đã khiến bọn hắn hao tổn không ít người.
Hai tổ chức lớn liên thủ, đại khái chết mười người, nhưng trước đó tán tu cũng đã chết chừng hai mươi, một trận như thế chết hơn ba mươi Siêu Năng Giả.
Mà lần này, tổng cộng người tiến vào cũng chỉ tầm hai trăm Siêu Năng Giả.
Đây vẫn chỉ là tiến vào tầng cạn, đã hao tổn một phần sáu lực lượng. Mặc dù phần lớn người chết đều là Nguyệt Minh, số ít Nhật Diệu, nhưng ở bên ngoài cũng là tinh nhuệ!
Lần thăm dò di tích này, người tới là lực lượng hàng đầu của toàn bộ lĩnh vực siêu năng ở Ngân Nguyệt.
Hồng Nhất Đường thức thời, vậy dĩ nhiên là tốt nhất.
"Diệu Thừa, nhanh giải quyết thanh đồng giáp sĩ này đi!"
Diệu Thừa, cường giả Tam Dương của Diêm La.
Nghe thấy Luân Chuyển Vương, hắn vội nói: "Đại nhân, ta chỉ không nỡ... Phá hủy áo giáp này!"
Thanh đồng, càng mạnh hơn!
Không phải gã bắt không được đối phương, chẳng qua thật sự hơi không nỡ.
Gã là hệ Kim, am hiểu công kích nhất. Một chiến sĩ đồng giáp tầm Nhật Diệu trung kỳ thì hắn vẫn có thể đánh bại, nhưng dưới cường công, áo giáp này bị vỡ, không cách nào chữa trị thì sao đây?
"Cũng đúng..."
Luân Chuyển Vương suy nghĩ, cũng không nỡ.
Siêu Năng Giả hệ Kim không am hiểu thứ khác, gã thấy hơi phế.
Đương nhiên gã không nói ra miệng.
Sau một khắc, một cơn lốc quét sạch chiến sĩ giáp đồng vẫn một mực chiến đấu, phảng phất không biết mệt mỏi, nhưng theo cơn gió lốc này quét sạch, trong nháy mắt đã cuốn giáp sĩ tới giữa không trung.
Mà những cơn gió này lại trong nháy mắt hóa thành từng đầu xiềng xích, trong chớp mắt khoái chiến sĩ giáp đồng lại!
Cố định giữa không trung.
Cử động lần này lại cũng không lọt vào công kích đến từ bầu trời trước đó, hiển nhiên công kích trên bầu trời sẽ không công kích những giáp sĩ này.
Chiến sĩ mặc giáp đồng một mực giãy dụa!
Lại cũng không làm nên chuyện gì.
Luân Chuyển Vương là tồn tại Tam Dương đỉnh phong, còn mang theo Nguyên Thần Binh, ở Ngân Nguyệt đã đứng ở hàng đỉnh phong nhất.
Chỉ là một bộ Bách phu trưởng áo giáp thanh đồng vẫn không cách nào làm gì gã.
Rời khỏi mặt đất, năng lượng giống như đã mất đi nơi phát ra, dần dần, áo giáp thanh đồng bắt đầu giãy dụa yếu ớt.
Ngay lúc Luân Chuyển Vương cảm thấy đã giải quyết vấn đề.
Sau một khắc, chiến sĩ mặc giáp đồng kia chợt bộc phát ra một trận ánh sáng, trong nháy mắt, chiến sĩ mặc giáp đồng đã nổ tung!
"Ừm?"
Luân Chuyển Vương biến sắc, nổ?
Tự bạo?
Sao có thể!
Gã thấy những binh lính này chỉ là dựa theo bản năng thời kỳ cổ văn minh làm việc, đã sớm chết vô số năm, đã không tồn tại trí tuệ gì, chỉ là chút chỉ lệnh để bọn hắn dựa theo quân lệnh năm đó, đánh giết người xâm nhập.
Nhưng hôm nay nó bị bắt lấy, còn cắt đứt nơi phát ra lực lượng... Làm sao lại tự bạo?
Mà lại áo giáp mạnh thế kia lại thật sự nổ nát!
Đây là tại sao?
Trừ khi không phải binh sĩ tự bạo, mà là bản thân áo giáp đã có một chút năng lực đặc thù, ví như một mực không thể đạt được năng lượng bổ sung thì sẽ tự động tiêu hủy.