Gã vội quan sát những hắc giáp kia, nhìn thấy những hắc giáp kia bình an vô sự, lúc này gã mới thở phào nhẹ nhõm.
Gã khẽ nhíu mày: "Có lẽ áo giáp thanh đồng là áo giáp cao cấp, sở dĩ năm đó chủ nhân cổ thành không bằng lòng dẫn áo giáp thanh đồng ra ngoài là vì áo giáp đã mất đi năng lượng bổ sung sẽ tự hủy. Năm đó hẳn hắc giáp chỉ là trang bị chế thức cho nên cũng không thiết trí chỉ lệnh này."
Gã vẫn phải có ánh mắt, rất nhanh đã phán đoán vài nguyên nhân tự hủy.
Lần này ngược lại hơi tiếc nuối.
Nói vậy lần này chỉ có thể mang theo chút hắc giáp trở về, mà thanh đồng giáp... Không biết có thể huỷ bỏ chỉ lệnh này không, mà tất cả điều này có khả năng đều cần tiến vào nội thành.
Cường giả Diệu Thừa hệ Kim mở miệng nói: "Đại nhân, Tuần Dạ Nhân tiến vào đây thăm dò nhiều lần, phải chăng cũng sẽ có một vài hắc giáp? Trước đó thế nhưng một mực chưa từng lộ ra."
Tuần Dạ Nhân có không?
Tuần Dạ Nhân có thể đi vào mấy lần, không có khả năng không có chút thu hoạch nào.
Nói không chừng cũng có!
Có khi Tuần Dạ Nhân đã âm thầm nuôi dưỡng một nhóm võ sư, mặc những áo giáp này, nếu vậy... Tuần Dạ Nhân đã ẩn tàng rất sâu.
Bọn hắn chỉ là tiến đến một lần, nếu bây giờ lui về, chờ ban đêm cửa lớn mở ra thì bọn hắn có thể mang đi trên trăm hắc giáp.
Phía Tuần Dạ Nhân, mặc dù không tính quá mạnh, thế nhưng cũng không yếu. Nếu như lần lượt đến, dù là một tháng một lần, bây giờ cách lúc bọn họ phát hiện di tích cũng đã ba năm.
Ba mươi sáu lần!
Dù không phải nhiều lần đều có dạng thu hoạch này, nếu tâm không phải quá tham thì có khả năng thu hoạch hơn một ngàn bộ hắc giáp.
Nghĩ vậy, bọn hắn hơi kinh hãi.
Sẽ là vậy phải không?
Nếu thật sự là... Vậy Tuần Dạ Nhân ẩn tàng quá sâu, coi như cũng không đủ võ sư thì thời gian ba năm cũng đủ để bồi dưỡng được một nhóm võ sư.
Luân Chuyển Vương không nói gì, mà là ghi nhớ lại, mở miệng nói: "Ta không rõ phân bộ Tuần Dạ Nhân ở Ngân Nguyệt... Nhưng... Những hắc giáp này ngược lại để ta liên tưởng đến một vài chuyện. Nghe nói Trung Bộ có một đội Cấm Vệ quân hoàng thất đều là võ sư trọng giáp! Năm đó lúc bình định thiên hạ, đội Trọng Giáp Cấm Vệ quân từng xuất hiện, hoành tảo vô địch. Các ngươi nói xem, có phải năm đó Thiên Tinh hoàng thất cũng phát hiện một tòa di tích như này không?"
Lúc này gã nghĩ đến hoàng thất.
Năm đó Thiên Tinh hoàng thất quật khởi rất nhanh, nhanh chóng gây dựng một đại quân, trong đó mấu chốt nhất chính là Cấm Vệ quân hoàng thất. Họ cường đại vô biên, vào thời đại siêu năng còn chưa quật khởi, võ sư của bọn hắn mặc vào trọng giáp là gần như đã hoành tảo vô địch!
Chẳng lẽ nói... Tòa cổ thành này cũng không phải duy nhất?
Đương nhiên nếu như vậy, cũng nói lên tầm quan trọng của tòa cổ thành này. Bọn hắn không biết trong đó đến cùng còn bao nhiêu hắc giáp, nhưng nếu rất nhiều thì cứ lần lượt mài đi.
Có lẽ bọn hắn cũng có thể chế tạo ra một đại quân.
Tồn tại đáng sợ!
"Mặc kệ, mang những hắc giáp này lên, tiếp tục tiến lên..."
"Đại nhân, còn muốn tiến lên?"
Có người hỏi một tiếng.
Thu hoạch rất lớn, nhưng nếu tiếp tục có thể gặp càng nhiều hắc giáp không?
Dù sao người của bọn hắn cũng không phải quá nhiều.
Luân Chuyển Vương suy nghĩ: "Diệu Thừa, ngươi mang một số người tiến lên dò xét, chúng ta ở đây chờ bọn Hồng Nguyệt đến. Nếu tiến vào trước, mặc dù thu hoạch càng lớn nhưng nguy cơ cũng càng lớn, trả giá đắt càng lớn. Cũng đã chết không ít người, qua mấy lần nữa thì lực lượng của chúng ta hao tổn quá nhiều... Các ngươi phái một số người đi dò đường trước!"
Tối thiểu phải nắm giữ chút tin tức.
Gã lại nhắc nhở: "Chú ý, tận lực không cần ba động siêu năng, không cần phát ra âm thanh và ánh sáng. Nếu không sẽ gây nên sự chú ý của những hắc giáp này. Cuối cùng, không nên bay trên trời, đây mới là nguy hiểm nhất!"
Tam Dương hệ Kim hơi chần chờ, có điều vẫn rất nhanh lĩnh mệnh.
Hắc giáp cũng được, đồng giáp cũng được, tạm thời còn chưa đả thương được gã, nguy hiểm cũng không lớn như vậy, không nên chạy loạn, vọt thẳng vào thành bên kia là được.
Rất nhanh gã đã vung tay lên, mang theo bảy, tám cường giả nhanh chóng đi vào sâu trong đường đi, cẩn thận từng li từng tí, cũng không dám để năng lượng thần bí tràn lan quá nhiều, tránh gây nên quy mô vây quét càng lớn.
Hồng Nhất Đường cũng nói nhỏ vài câu, phía Kiếm Môn cũng cử một vài người đi ra.
Một vài tán tu sống sót cũng có ánh mắt lấp lóe, rất nhanh lại có mấy người xông ra ngoài. Hai tổ chức lớn cũng không ngăn cản, nếu những người này bằng lòng tự mạo hiểm làm công việc dò đường thì càng tốt hơn.
Trước đó nếu không có những người này trở về thông báo tin tức, bọn hắn tùy tiện bay lên trời, lần này không biết sẽ chết bao nhiêu người.
Cho nên có một số thời khắc, những tán tu này vẫn có tác dụng.
Về phần lấy được vài chỗ tốt... Vậy lại có thể thế nào?
Cá nhân thu hoạch có lớn đi nữa thì cũng không cách nào so với những tổ chức lớn bọn hắn. Ví như lần này, Diêm La tuỳ tiện thu hoạch trên trăm bộ hắc giáp.
Đương nhiên Luân Chuyển Vương cũng không ngốc.
Gã rất nhanh mang theo những hắc giáp kia cùng những người còn lại thối lui ra khỏi quảng trường.
Một khi tiến vào phạm vi này, khả năng sẽ còn dẫn càng nhiều hắc giáp đến đây. Mặc dù không sợ nhưng gã không biết đối phương rốt cuộc có bao nhiêu, nếu giết không bao giờ hết, chẳng phải sẽ bị mài từng chút một?
Đường đi lần nữa yên tĩnh trở lại.
Chỉ là lần này nhiều hơn vài bóng dáng. Trong bóng tối, hai phe và tán tu có hơn hai mươi người tiến vào con đường này.
Trong đó còn có một cường giả Tam Dương.
...
Giờ đây ba người Lý Hạo đã rời khỏi bên kia.
Lần nữa về tới trong hẻm nhỏ, Lưu Long cảm khái một tiếng, nói nhỏ: "Tam Dương... Thật đáng sợ!"
Lúc này ông càng thêm bội phục Viên Thạc.
Cùng là Đấu Thiên, người ta chém giết Tam Dương, mà chính ông khi nhìn thấy Diệu Thừa cấp Tam Dương đối chiến chiến sĩ thanh đồng giáp là ông biết mình không phải đối thủ.
Chờ khi nhìn thấy Luân Chuyển Vương tuỳ tiện cầm giữ chiến sĩ thanh đồng giáp, ông hiểu được đối phương giết mình có lẽ chỉ là việc trong tích tắc.
Chênh lệch quá xa!
Nhưng Viên Thạc lại phá vỡ chênh lệch như vậy. Nghĩ đến lúc trước ông cho là mình tiến vào Đấu Thiên là có thể cùng đứng cùng ngồi với Viên Thạc... Càng nghĩ càng tự ti, quên đi thôi, kém quá xa.
Huống chi bây giờ Viên Thạc đã bước vào cấp Uẩn Thần.
Mà giờ này, Lý Hạo lại nói khẽ: "Không nói cái này. Lão đại, vừa rồi Diêm La phái người tiến vào dò xét, ta thấy được Lý Đại Hổ!"
Làm cường giả hệ Thổ, đối phương được phái tới dò xét là bình thường.
Bởi vì khi cường giả hệ Thổ gặp hắc giáp ở loại địa phương này thì vẫn có một ít tính công kích, phong cấm đại địa, đối phương mất đi lực lượng chống đỡ. Dù chỉ là Nhật Diệu sơ kỳ, Lý Đại Hổ cũng có nắm chắc giải quyết hắc giáp.