Sau lưng, ba người kia vẫn đang vụng trộm đi theo.
Lá gan bọn hắn không nhỏ, hơi lùi về sau một chút, chờ tiếng bước chân dần đi xa, Hổ Phách hạ giọng, nói: "Ba hắc giáp, đều là cấp Nguyệt Minh! Chỉ cần ta có thể bao phủ dưới chân bọn chúng trong nháy mắt, khống chế năng lượng của bọn chúng truyền lên, vậy vấn đề sẽ không lớn. Mấu chốt nhất là, phải nhanh! Dựa theo quan sát của ta, còn có một đội ngũ sẽ tới rất nhanh. Nhất định phải đánh bại ba bộ bắc khải này trước khi bọn chúng đến... Chỉ cần đánh bại, chúng ta sẽ có thể trở về, tập hợp cùng đại đội, tính an toàn tăng nhiều!"
Hai Nguyệt Minh cũng động tâm không thôi.
Ở đây quả thực có cảm giác rất nguy hiểm.
Tại trong lần hành động này, Nguyệt Minh không có nửa điểm quyền nói chuyện.
"Hổ Phách đại nhân quyết định là được!"
Hai người nhanh chóng có quyết định, chỉ cần Hổ Phách có thể khống chế ba bộ hắc giáp, không để cho bọn chúng đạt được lực lượng gia trì thì bọn họ vẫn có niềm tin nhanh chóng giải quyết ba bộ hắc giáp.
Tiếp tục chừng một phút, ba bộ hắc giáp sẽ triệt để đánh mất sức chiến đấu.
Khi đó mang theo bọn chúng là có thể trở về đại đội.
Lúc này, Hổ Phách lại hơi chần chờ, điều gã chần chờ là muốn để một người trong đó đi canh gác không... Để tránh hắc giáp tới mà không có ai phát hiện, nhưng vừa nghĩ tới tiếng bước chân của hắc giáp, gã lại cảm thấy không cần thiết.
Ngược lại muốn đề phòng vài Siêu Năng Giả, sẽ đánh lén.
Chẳng qua siêu năng ba động rõ ràng... Trừ phi võ sư Kiếm Môn võ sư...
Nhưng phía Kiếm Môn, võ sư mạnh nhất chính là con gái Hồng Nhất Đường. Hồng Nhất Đường căn bản không để phụ nữ tới dò đường, các võ sư khác, mạnh nhất chỉ có Phá Bách sơ kỳ, trung kỳ, dù thật sự đánh lén… gã là một Nhật Diệu hệ Thổ, còn sợ võ sư Phá Bách sơ trung kỳ đánh lén?
Suy nghĩ, chính gã cũng cười.
Quá cẩn thận cũng không tốt!
Đều là do hoàn cảnh này hù.
"Vậy đợi lát nữa, hai người các ngươi phải nhanh khống chế bọn chúng, đừng cho mấy hắc giáp rơi vào ngoài phạm vi ta bao phủ. Nếu không phải sẽ phiền toái..."
Gã lần nữa dặn dò một câu: "Còn nữa, phải khống chế bọn chúng một phút đồng hồ, đều tại trong phạm vi bao phủ của ta, không thể để bọn hắn chạy ra phạm vi này!"
Chiến đấu trước đó đã khiến bọn hắn hiểu rõ, một phút đồng hồ mới là khi hắc giáp đánh mất sức chiến đấu.
Nếu không vẫn sẽ có khả năng phản kích.
"Mặt khác, phải áp chế siêu năng dao động đến mức thấp nhất, không cần phát ra ánh sáng và âm thanh..."
Gã nhìn về phía một người trong đó: "Ngươi là Siêu Năng Giả hệ Hỏa, một khi chiến đấu, ánh sáng sẽ bắt mắt nhất. Đợi lát nữa ngươi chủ yếu phụ trách quan sát bốn phía!"
"Vâng, đại nhân!"
Hai người không dám nói thêm cái gì, trong chiến đấu lần này, hệ Hỏa quả thật không dám quá mức tùy ý, trừ phi là đại bộ đội tấn công chính diện.
Đánh lén, hệ Hỏa quá chói mắt.
Còn một người khác là Siêu Năng Giả hệ Phong, trong chiến đấu lần này cũng không quá dễ thấy.
Ba người thương lượng xong đối sách, nhanh chóng đuổi theo phía trước.
Hành động của hắc giáp bình thường sẽ không quá nhanh, nhưng thời điểm chiến đấut thì động tác lại cực nhanh. Mặc dù rơi ở phía sau một chút, nhưng ba người vẫn rất nhanh đuổi theo.
Nhìn thấy ba bộ hắc giáp phía trước còn đang đần độn đi, ba người đều lộ ra từng nụ cười.
...
Mà phía trước, đám người Lý Hạo cũng lộ ra nụ cười trên khuôn mặt dưới khôi giáp.
Vừa rồi ba người không có lại đi theo, bọn họ còn tưởng rằng đối phương từ bỏ tập kích bọn họ, không nghĩ tới vẫn đuổi theo. Việc này rất tốt, không phí công bọn họ thương nghị.
Siêu năng hay võ sư cũng được, việc đã quyết định, khi ra tay đều rất quả quyết.
Ba người Lý Hạo vẫn còn tiếp tục đi.
Bỗng nhiên, một luồng siêu năng yếu ớt dao động truyền đến.
Ba người đồng thời rút ra hắc kiếm bên hông...
Trong nháy mắt, dưới chân giống như lâm vào nơi đầm lầy, từng tầng năng lượng hệ Thổ bao trùm đến, dưới chân ba người bị một tầng bùn nhão bình thường lít nha lít nhít bao phủ.
Về phần có hiệu quả hay không, có thể cắt đứt năng lượng cung ứng hay không... Ba người Lý Hạo làm sao biết được.
Nhưng bọn họ đã từng thấy phản ứng những hắc giáp trước đó gặp phải loại tình huống này.
Ba người giãy dụa, trôi dạt trong đầm lầy, rút ra hắc kiếm bên hông, nhanh chóng quơ.
Giờ phút này, trong bóng tối, ba người Lý Đại Hổ nhanh chóng đi ra.
Từng luồng năng lượng thần bí tràn ra trên thân Hổ Phách, thấp giọng quát: "Nhanh, tấn công bọn chúng, tiêu hao năng lượng còn sót lại của bọn chúng!"
Cường giả hệ Phong nhanh chóng phát ra từng đạo phong nhận.
Động tĩnh cũng rất nhỏ!
Hắc giáp vốn không có âm thanh gì, mà bọn Hổ Phách cũng lo lắng động tĩnh quá lớn, gây nên sự chú ý, nên cũng đều vô thức thấp giọng.
Ba người Lý Hạo điên cuồng giãy dụa!
Lực giãy dụa lại dần dần thu nhỏ.
Lưu Long thấy sắp ra khỏi đầm lầy... Giờ phút này, hơi hối hận, ta giãy dụa mạnh vậy làm gì?
Nếu ra ngoài nơi này, vậy làm sao giả bộ?
Ông hối hận, Hổ Phách càng kinh hồn táng đảm. Đừng, gã phát hiện ba bộ hắc giáp có cường độ giãy giụa càng lớn hơn so với hắc giáp trước đó gặp phải. Lúc trước gã cũng từng đối phó hắc giáp, đối phương không có lớn giãy lớn thế.
Suýt chút có chỗ sơ suất!
Gã không thể không lại tăng lữ đạo năng lượng hệ Thổ lớn hơn, nhanh chóng phong tỏa trấn áp về phía gia hỏa lớn nhất!
Chẳng lẽ kích cỡ hắc giáp càng lớn, thực lực càng mạnh?
Suýt chút để nó trốn thoát!
Hổ Phách cũng bị dọa đến đầu đầy mồ hôi. Mà Lưu Long cảm nhận được lực lượng tăng cường cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hù chết. Nếu ta thật đi ra ngoài, vấn đề sẽ nghiêm trọng.
Nếu ta không đi ra ngoài... Đi đến biên giới không động đậy, Lý Đại Hổ người ta cũng không phải ngớ ngẩn...
May mắn!
Lần thứ nhất không có kinh nghiệm gì, lần sau đã biết giãy dụa như nào thích hợp nhất.
Hai người đều sợ không thôi!
Mà cường độ giãy giụa của ba người Lưu Long càng ngày càng nhỏ.
Phong nhận không ngừng va chạm, ba người ngã trái ngã phải, dần dần ngã xuống dưới mặt đất. Trong nháy mắt đã bị một tầng đất bọc lại!
Mấy người Hổ Phách vẫn chờ một hồi, thấy hắc giáp không nhúc nhích, ba người đều cuồng hỉ!
Thành công!
Động tĩnh không lớn!
Hổ Phách nhấc lên chiếc lòng dùng thổ năng chế tạo, nhanh chóng tránh về một bên, hai người khác cũng như thế. Giờ đây ba người Lý Hạo đều không nhúc nhích.
Chỗ khác, tiếng bước chân truyền đến.
Lúc này, tất cả mọi người đang cầu khẩn những hắc giáp kia đi nhanh chút.
Hổ Phách cầu nguyện đối phương nhanh chóng rời đi, không cần phát hiện dị thường gì.
Đám người Lý Hạo cũng đang cầu khẩn, đi nhanh chút đi, nếu không không tiện ra tay, đợi chút nữa nếu lại có người đến, vậy thì phiền toái.
"Cộp cộp cộp!"
Chỉnh tề tiếng bước chân, dần dần tới gần.
Một tiểu đội hắc giáp nện bước chỉnh tề quy nhất tới gần bọn hắn, tiếp theo, tiếng bước chân dần đi xa. Ba người Hổ Phách không dám thở mạnh, sợ bị những người này phát hiện đồng đội bị họ bắt.
Một mực đến khi âm thanh bước chân đi xa, lúc này Hổ Phách mới nhẹ nhàng thở hắt ra, trên mặt không che giấu được nụ cười.
Xong rồi!
Ba bộ hắc giáp...
Kiếm lợi lớn!